Mục lục
Truyện Chàng rể phế vật (full) - Trần Xuân Độ - Lê Kim Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tự nguyện ra đi? Là sao chứ? Cậu nói rõ hơn đi.” Ngọc Thành Vọng nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, ngay lập tức trở nên rất khó coi.

“Ba ông sớm đã chán ghét cảnh tranh chấp quyền lực trong gia đình nhà họ Ngọc rồi, trách móc bản thân, thân là chủ nhà mà lại không thể nào thay đổi mọi thứ, nên đã lựa chọn ra đi, ẩn cư trong rừng, chuyên tâm nghiên cứu đổ thạch, không bị thế giới bên ngoài làm phiền.” Trần Xuân Độ nói.

Cơ thể Ngọc Thành Vọng run rẩy, sắc mặt lập tức trở nên phức tạp, ông ta nhìn Trần Xuân Độ: “Ba tôi, ông ấy thật sự nói như vậy sao?”

Trần Xuân Độ gật đầu: “Năm đó lúc tôi và ông ấy gặp nhau, ông ấy còn nhờ tôi chuyển một lời, nếu một ngày gặp được người đời sau của ông ấy, đừng đi tìm ông ấy, năm đó ông ấy suýt mất mạng vì tranh chấp trong nhà họ Ngọc, ông ấy đã nhìn thấu việc đấu tranh quyền lực này trong gia tộc rồi.”

“Vậy cậu quen biết ba tôi như thế nào?” Ngọc Thành Vọng không cam lòng hỏi, ánh mắt ông ta khóa chặt vào Trần Xuân Độ, đương nhiên ông ta không tin những lời Trần Xuân Độ nói.

“Đây lại là bí mật của tôi rồi, ba ông ẩn cư trong rừng một khoảng thời gian rồi, ông ấy đưa tôi một phần mật tịch về đổ thạch, thực lực của ông ấy trong giới đổ thạch đã không ai có thể vượt qua được nữa, cho dù là ông, Hoàng Kim Đồng, và cả Song Tử Thần cộng lại cũng không bằng.” Trần Xuân Độ nói: “Sau khi ông ấy vứt bỏ nhà họ Ngọc của mấy người thì đã hoàn toàn tập trung vào việc đổ thạch, nếu như ông ấy mà xuất hiện, thì mới thật sự là một trận động đất lớn của giới đổ thạch.”

“Phần mật tịch đó sau này tôi sẽ sai người đưa cho ông, địa chỉ hiện giờ của ông ấy tôi cũng sẽ đưa cho ông, ông có muốn đi tìm hay không thì đó là chuyện của ông, lời thì tôi cũng đã chuyển giúp rồi.” Trần Xuân Độ nói xong thì đứng dậy, đi về phía cửa, để lại Ngọc Thành Vọng với sắc mặt kinh ngạc đầy phức tạp, ông ta ngồi trên sofa, vẻ mặt ngây ngốc, cho dù một lúc lâu trôi qua ông ta cũng không có phản ứng gì…

Sau khi Trần Xuân Độ ra khỏi gian phòng nhỏ, thấy Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành ngồi trên sofa, Trần Xuân Độ nhếch miệng nở một nụ cười vô cùng xấu xa bước tới.

“Kim Huyên, sao hai người không uống tiếp nữa?” Trần Xuân Độ mặt dày tiến đến hỏi.


Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, “hừ” một tiếng, mà Trương Bảo Thành ngồi cạnh lại cười lớn, giải thích thay cho Lê Kim Huyên: “Tổng giám đốc Lê tò mò, tại sao Ngọc Thành Vọng lại đến tìm cậu, trước đó Ngọc Thành Vọng chủ động rút khỏi Chung Cực Tam Đao, e là cũng có nguyên nhân từ phía cậu.”

“Cần ông quan tâm à.” Trần Xuân Độ khinh thường nhìn Trương Bảo Thành, nói không hề kiêng nể, khiến sắc mặt Trương Bảo Thành lập tức trở nên cứng nhắc.

“Ngọc Thành Vọng tìm anh làm gì?” Tổng giám đốc nữ thần chợt hỏi, đôi mắt xinh đẹp khóa chặt Trần Xuân Độ, tròng mắt xoay chuyển, mang theo ý như đang thẩm vấn.

“Nói chuyện vặt mà thôi.” Trần Xuân Độ trả lời nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.

Ánh mắt xinh đẹp của tổng giám đốc nữ thần hơi híp lại, đương nhiên là cô không tin lời Trần Xuân Độ nói, chủ nhà nhà họ Ngọc cố ý tìm tới chỉ để nói chuyện vặt với Trần Xuân Độ thôi sao? Có kẻ ngốc mới tin!

Lê Kim Huyên lạnh lùng Trần Xuân Độ, một lúc sau, Trần Xuân Độ cảm nhận được sự khác thường tỏng ánh mắt của Trần Xuân Độ, như là có chút chột dạ, anh vội đổi lời: “Ông ấy đến để thảo luận với anh vài vấn đề liên quan đến phương diện đổ thạch.”

Trần Xuân Độ vừa nói xong, cửa gian phòng nhỏ được mở ra, Ngọc Thành Vọng bước ra từ bên trong, cúi người thật sâu với Trần Xuân Độ, cung kính nói: “Cậu Trần, cảm ơn, ơn ngày hôm nay, họ Ngọc tôi sẽ không bao giờ quên.”

Ngọc Thành Vọng nói xong, chuẩn bị quay người rời đi.

Đúng lúc này, Lê Kim Huyên gọi Ngọc Thành Vọng lại, nhẹ nhàng hỏi: “Ông Ngọc, ông tìm Trần Xuân Độ rốt cuộc là vì chuyện gì?”

Ngọc Thành Vọng nhìn Trần Xuân Độ, mỉm cười như đã được giải tỏa: “Cô Lê, đây là một bí mật.”

Ngọc Thành Vọng cố ý ra vẻ bí ẩn nói, rất nhanh đã đi ra khỏi phòng bao, để lại Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyên ngơ ngác nhìn nhau.

Một lúc sau, Lê Kim Huyên quay sang nhìn Trần Xuân Độ, sau khi Trần Xuân Độ phát hiện tổng giám đốc nữ thần đang nhìn mình thì vội cười tươi.

Tổng giám đốc nữ thần “hừ” một tiếng, ba người trở lại bàn rượu, Trương Bảo Thành ngồi trên bàn rượu, thấy vậy vội nói: “Nào nào nào, tiếp tục ăn, uống rượu thôi.”

Cũng chính lúc này, ánh mắt của Lê Kim Huyên chợt hướng về chiếc TV siêu lớn được treo trên tường phía bên cạnh bàn rượu, cô nhíu mày, khẽ nói: “Mấy người mau nhìn xem.”

Ánh mắt của bọn họ bị dời đi vì lời của Lê Kim Huyên, bao gồm cả Trần Xuân Độ, họ lập tức nhìn thấy tin tức mới nhất trên TV.

Lúc Trương Bảo Thành nhìn thấy in tức này, cơ thể chợt run rẩy mạnh mẽ, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

“Song Tử Thần, chết rồi.” Lê Kim Huyên lẩm bẩm nói.

Thi thể được phát hiện trong phòng tắm của khách sạn, kết quả điều tra bước đầu nói là bệnh tim của Song Tử Thần phát tác, đột tử trong phòng tắm.

“Cuộc thi kết thúc xong liền chết? Chẳng lẽ bọn họ không thể chấp nhận kết quả của cuộc thi, tim không thể chịu nổi nữa?” Trương Bảo Thành nhíu mày nói.

Lê Kim Huyên trầm tư một lúc, gật đầu nói: “Có lẽ vậy.”

Sự chú ý của Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành rất nhanh đã rời khỏi phần tin tức, duy chỉ có Trần Xuân Độ là vừa ăn đùi gà, vừa chú ý đến tin tức trên TV, ánh mắt hiện lên tia sáng sâu xa khiến người ta khó mà phát giác.

Mà lúc này ở bên ngoài khách sạn đang có một đội xe, huênh hoang xông về phía khách sạn!

Lúc này ngoài cửa khách sạn đã là đêm khuya, hai bảo vệ đang đứng làm việc trước cửa.

Đột nhiên một người bảo vệ trong đó nhìn về phía trước, ánh mắt chấn động!

“Cậu xem!” Người bảo vệ kia chỉ về phía trước, hai người cùng nhìn qua, ánh mắt lập tức co rút lại!

Cách đó không xa, có hàng loạt chiếc xe đang lao tới! Không chút giảm tốc độ!

“Mau thông báo cho đội trưởng!” Hai người bảo vệ vừa cầm điện thoại lên thì một chiếc Maybach đã được cải tạo trong số đó đã xông vào một cách ngang ngược, đâm vỡ lan can một cách thô bạo, xông vào trong khách sạn!

“Mau chạy!” Hai người bảo vệ đang định chạy đi, đột nhiên, có một người được che chắn bởi bóng đêm xuất hiện trước mặt bọn họ.

Ngay sau đó, hai người còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy một ánh kiếm trắng chói mắt khác xuất hiện, chém xuyên qua không khí!

Soạt!

Không khí khẽ rung động, tốc độ của ánh kiếm kia quá nhanh, không khí như mới bị cắt đôi ra!

Hai người bảo vệ hoảng hốt, ngay sau đó, trên người bọn họ đã xuất hiện một vệt máu, phần eo đã bị cây kiếm chém đứt!

“Xông vào trong, thấy người qua đường lập tức giết không nương tay, nếu thấy mục tiêu thì chỉ được phép bắt sống.”

Một chiếc xe được bảo vệ bởi những chiếc xe khác chậm rãi đi vào trong quản trường trước cửa khách sạn, Kinh ngồi ở hàng ghế sau, khẽ vuốt ve chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy trên ngón út, đột nhiên ra lệnh.

“Rõ!”

Một loạt người mặc đồ đen xông ra từ những chiếc xe như biến thành hàng loạt tia chớp màu đen, chớp mắt đã xông vào trong khách sạn!

Chẳng mấy chốc, mùi máu tanh nồng cùng với những tiếng kêu thảm thiết chậm rãi truyền ra từ trong khách sạn.

“Trần Xuân Độ, năm năm trước để cậu may mắn thoát được, năm năm sau, tôi đã bày bố thiên la địa võng, sao cậu có thể thoái khỏi lòng bàn tay của tôi được nữa!” Kinh lẩm bẩm, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ, kéo dài vô tận.

Mà lúc này, trong phòng bao ở khách sạn vẫn rất náo nhiệt.

Sau khi giành được giải quán quân của Chung Cực Tam Đao, tạo ra lợi ích vô hạn cho tập đoàn Lê thị, tâm trạng Lê Kim Huyên rất tốt, nhất thời đã uống không ít rượu.

Gương mặt xinh đẹp tinh tế của Lê Kim Huyên đã ửng hồng lên rất quyến rũ sau khi uống không ít rượu, đến cả chiếc cổ trắng ngần cũng đã hồng một mảng, hương rượu quyến rũ cùng với hương hoa lan thơm nồng trên người tổng giám đốc nữ thần quyện lại với nhau khiến bất cứ người đàn ông nào cũng khó mà không chế bản thân, không có dục vọng.

“Cô Lê, hôm nay cô đã uống đủ nhiều rồi…” Trương Bảo Thành khuyên nhủ nói.

Lê Kim Huyên lắc đầu, đôi môi đỏ mọng tinh tế nở một nụ cười nhạt, thở ra mùi thơm như hoa lan, kèm theo chút mùi rượu nhàn nhạt: “Hôm nay tôi rất vui, để tôi uống thêm một chút đi.”

“Chuyện này…” Trương Bảo Thành và hội trưởng hiệp hội đổ thạch Yên Kinh ngồi bên cạnh cảm thấy khó xử nhìn nhau.

Cũng chính lúc này, Trần Xuân Độ đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng mắng chửi: “Mẹ nó, đừng động vào cô ấy, người phụ nữ của tôi mà cũng dám động vào!”

Trương Bảo Thành đang định chạm vào tay Lê Kim Huyên thì lập tức thu về, Trần Xuân Độ bước đến bên cạnh, bế cô lên kiểu công chúa, quay người đi về phía Tô Loan Loan, giọng điệu nghiêm túc hơn vài phần: “Đưa cô ấy về phòng, phải đảm bảo sự an toàn cho cô ấy.”

“Được.” Sắc mặt Tô Loan Loan hiện vẻ ngỡ ngàng, cô ta không hiểu tại sao thái độ của Trần Xuân Độ lại thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy, nhưng cô ta vẫn gật đầu.

“Nơi này rất an toàn, không cần vệ sĩ gì đó đâu, ngoài phòng bao tôi còn có bốn vệ sĩ, hành lang của cả tầng này cũng sẽ không có người ngoài tiến vào đâu.” Trương Bảo Thành vỗ ngực nói.

Trần Xuân Độ quay đầu lại nhìn Trương Bảo Thành, gương mặt hiện lên vẻ khinh thường… thật sự an toàn sao? Trần Xuân Độ nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ, sắc mặt trở nên lạnh lùng khó lường.

“Mấy người cũng đi theo Tô Loan Loan đi, nếu không lát nữa bị thiếu cánh tay hay gãy cái chân nào thì đừng trách tôi không nói trước.” Trần Xuân Độ cầm điếu thuốc, nhàn nhạt nói.

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Cuối cùng Trương Bảo Thành cũng không kìm được mà hỏi, ông ta có quyền lợi được biết tại sao Trần Xuân Độ lại làm như vậy.

Cũng chính lúc Trương Bảo Thành vừa dứt lời, đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên bên tai ông ta!


“Ầm ầm ầm!”


Cửa trong phòng bao của khách sạn đột nhiên vỡ vụn ra, một loạt người xuất hiện giữa không trung bên người phòng bao đi vào từ cánh cửa đã bị vỡ!


“Mau chóng cút đi!” Ánh mắt Trần Xuân Độ sáng lên, anh khẽ xoay người lập tức xuất hiện phía sau Trương Bảo Thành, đạp một phát lên mông ông ta!


Mà giây phút đó, cả người Trần Xuân Độ cũng xuất hiện sự thay đổi như thoát kén!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK