Đây là lần đầu tiên các cô thấy Nữ Thần Trí Tuệ tức giận ngút trời, làm cho họ sợ hãi trong lòng.
Đột nhiên, một thị nữ trong đó lộ ra ánh mắt nghi ngờ, bởi vì gương mặt lạnh lùng như băng của Metis, lúc này khuôn mặt xinh đẹp đó đã đỏ bừng lên giống như hai bên mặt có hai ngọn lửa, cả khuôn mặt đỏ như trái táo chín.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho Nữ Thần Trí Tuệ của họ vừa thẹn vừa giận?
Trong lòng các thị nữ vô cùng tò mò, mà lúc này Metis đang nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ nói với Trần Xuân Độ ở đầu dây bên kia điện thoại: "Anh cho rằng tôi không dám đến sao?"
Trần Xuân Độ ở đầu dây bên kia lạnh lùng hừ một tiếng: "Lần nào cô cũng mở mồm hô hào muốn giết tôi, nhưng tôi vẫn bình yên không sứt mẻ đấy thôi. Không phải cô muốn mạng của tôi sao? Tôi đang ở Yên Kinh, nếu cô muốn thì có thể đến lấy bất cứ lúc nào."
"Anh!"
Metis cầm điện thoại, cô ta bị Trần Xuân Độ làm cho tức giận vô cùng. Trần Xuân Độ đúng là quá ngạo mạn, vậy mà lại dám ngang nhiên khiêu khích Nữ Thần Trí Tuệ, rõ ràng là không coi nữ thần ra gì!
Đây mới là phong cách của Long Vương! Vừa vô sỉ vừa ngang ngược, Trần Xuân Độ khiêu khích trắng trợn lại khiến cho Metis câm nín.
Lần trước Metis đến, chẳng những không làm Trần Xuân Độ chịu thương tổn gì mà còn bị anh dùng gậy mạnh mẽ trừng phạt một trận. Đến tận bây giờ, Metis vẫn không thể nào quên được, đêm hôm ấy, Trần Xuân Độ điên cuồng trừng phạt cô ta như dã thú, làm cho cô ta mệt mỏi mấy lần, ngày hôm sau, cổ họng cũng khàn đi.
Sao Metis có thể ngoan ngoãn dâng mình đến cửa chứ, làm một con búp bê hình người…
Mà Trần Xuân Độ cứ năm lần bảy lượt nhắc đến hai lần đó, làm cho Metis không nén được tức giận… Đây thật sự là hai lần xấu hổ nhất trong đời mình, cuối cùng đều bị tên khốn đáng chết Trần Xuân Độ này chiếm hết!
Đồ khốn kiếp, anh đúng thật là vô liêm sỉ đến cùng cực!
Metis cảm thấy hơi hối hận, đáng lẽ ra không nên giúp tên đáng chết này!
"Long Vương!" Metis tức giận đến mức mái tóc dài rối tung lên cũng không sửa lại, nghiến răng gằn từng chữ tức giận hét lên.
"Metis... Tuyệt đối đừng nên chọc giận tôi. Nếu chọc giận tôi thì cho dù cô có là Nữ Thần Trí Tuệ, tôi vẫn có thể làm cô trở thành một cô nhóc làm ấm giường như trước." Ở đầu dây bên kia, Trần Xuân Độ chậm rãi mở miệng, giọng nói lộ ra vẻ vô cùng sâu xa.
Metis hừ lạnh một tiếng: "Chọc giận anh? Loại người xem lòng tốt như lòng lang dạ sói như anh, tôi mới chứng kiến lần đầu đấy."
"Cô có ý gì?" Trần Xuân Độ hơi sững người, nhíu mày.
"Anh muốn thuốc giải, tôi đã bào chế xong cho anh rồi đấy, không lâu nữa sẽ đưa đến tay thuộc hạ của anh." Lời nói của Metis ở đầu dây bên kia khiến Trần Xuân Độ không dám tưởng tượng nổi.
"Cô nói gì? Thuốc giải?!" Cả người Trần Xuân Độ run lên, bỗng nhiên giật mình! Anh hoàn toàn không ngờ Metis sẽ nói ra tin tức tốt như vậy, thậm chí Trần Xuân Độ còn cảm thấy không dám tin chuyện này là sự thật.
"Những cái đó chỉ là độc do Huyết tộc hạ, còn là độc dược trên phạm vi lớn, anh cảm thấy có thể làm khó được tôi không?" Metis khinh thường cười lạnh: "Rất lâu trước đó, khi tôi đã nắm được tin tức của Huyết tộc, đã biết bọn chúng có Huyết Độc, cho nên đã có phương pháp bào chế thuốc giải."
Hai mắt Trần Xuân Độ lóe lên, anh thật sự không ngờ Metis đã có được phương pháp bào chế thuốc giải của Huyết Độc sớm như vậy.
"Rốt cuộc cô muốn gì?" Trần Xuân Độ suy nghĩ một lát rồi hỏi, anh hiểu rất rõ Metis. Nếu không có lợi ích gì thì Metis nhất định sẽ không ra tay bừa bãi.
Mà lần này có thể nói là Metis đã giúp Trần Xuân Độ một ân huệ lớn, thuốc giải của Metis gần như cứu được toàn bộ Long quân! Ân tình to lớn này, Trần Xuân Độ hiểu rõ, chắc chắn lúc này Metis sẽ giở công phu sư tử ngoạm, ít nhất sẽ có điều kiện gì đó.
"Muốn gì chứ? Nếu như tôi nói, tôi không cần gì hết thì sao?" Metis ở đầu dây bên kia đã tỉnh táo hơn rất nhiều, từ tốn nói.
"Không cần gì hết?" Trần Xuân Độ nhíu mày: "Không cần gì hết cũng có nghĩa là cái gì cũng muốn. Metis, yêu cầu của cô đúng là quá đáng, tôi sẽ không đồng ý."
"Nếu anh đã nói như thế, vậy thì tôi chỉ có thể đề nghị một việc." Metis gật nhẹ đầu, nói tiếp: "Đầu đạn hạt nhân đó là của tôi, sẽ không trả lại cho anh đâu."
Metis nói xong, không đợi Trần Xuân Độ trả lời đã cúp điện thoại.
Mà Trần Xuân Độ lơ mơ hồi lâu mới phản ứng lại, vội hét lên: "Metis, cô lừa tôi!"
Lúc này Trần Xuân Độ mới kịp nhận ra, hóa ra Metis chụp cho mình một cái lồng, cứu Long quân là giả, Metis nhớ thương tên lửa đạn hạt nhân kia mới là thật!
Trần Xuân Độ không để ý đã mắc bẫy của Metis. Sắc mặt Trần Xuân Độ lạnh lẽo, tức điên lên!
Đương nhiên là thuốc giải Huyết Độc quan trọng, nhưng so với thuốc giải, đầu đạn hạt nhân kia mới chính là vật đảm bảo an toàn cho sự sống của Long quân!
Chỉ có đầu đạn hạt nhân còn thì mới có thể khiến cho rất nhiều siêu cường quốc thù ghét Trần Xuân Độ e ngại Long quân, không dám ra tay tùy tiện!
Lúc đó Trần Xuân Độ hao tổn tâm trí, nghĩ trăm phương ngàn kế, không tiếc mạo hiểm tính mạng. Cứ thế trộm một viên đạn hạt nhân từ Mỹ, suýt nữa đã mất mạng, đủ để biết Trần Xuân Độ xem trọng viên đạn hạt nhân này như thế nào.
Mà bây giờ, Metis nhẹ nhàng buông một câu, đã đưa đạn hạt nhân đi, sao Trần Xuân Độ có thể đồng ý!
Quả nhiên Metis không phải là giúp không công, nhưng cái công này lại quá lớn, căn bản là Trần Xuân Độ không thể nào chịu được!
"Metis!" Trần Xuân Độ nghe tiếng báo bận ở đầu dây bên kia điện thoại, sắc mặt bỗng trở nên âm trầm khó coi!
Trần Xuân Độ để điện thoại xuống, nếu như căn cứ của Long quân không có viên đạn hạt nhân đó thì sẽ lâm vào nguy hiểm! Nếu như Metis tiết lộ với thế lực khác về tọa độ của Cấm khu sinh mệnh, căn cứ rất khó có thể ngăn được sự trả thù của những thế lực khổng lồ!
Đạn hạt nhân, là thứ căn cứ dùng để uy hiếp những kẻ có ý đồ khác, rục rịch muốn động thế lực. Nhưng nếu Long quân không có đầu đạn hạt nhân này, rất nhiều thế lực sẽ không còn e ngại nữa!
Ánh mắt Trần Xuân Độ trở nên rét lạnh, cả người bao phủ một hơi thở vô cùng đáng sợ!
Đây là khí thế chỉ có mình Long Vương có được, nếu như người bình thường đứng bên cạnh Trần Xuân Độ, chắc chắn sẽ không đỡ được hơi thở khủng bố mà Trần Xuân Độ vô tình phát ra không lúc tức giận!
"Rắc rắc rắc..." Trần Xuân Độ hai tay nắm chặt nắm đấm, cơ bắp toàn thân nổi lên. Âm thanh lanh lảnh vang lên liên tục như tiếng nổ đậu truyền đến từ trong cơ thể Trần Xuân Độ. Sắc mặt anh lạnh lùng hung bạo, đó chính là Long Vương nổi giận, lửa giận ngút trời!
Át chủ bài mà Long quân vẫn luôn dựa vào nay lại bị người khác cướp đi, sao Long Vương có thể không tức giận?
Mà Metis vốn không phải người bình thường, cô ta có thể vào trong căn cứ Long hồn của Long quân để đánh cắp đạn hạt nhân. Đương nhiên cũng có thể giấu đạn hạt nhân đi, chỉ cần cô ta không chủ động nói ra, thì chỉ sợ Trần Xuân Độ có tìm cả đời cũng không tìm được địa điểm của đạn hạt nhân!
Qua một hồi lâu, Trần Xuân Độ ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt đã bình tĩnh hơn, mãi cho đến khi chuông điện thoại di động vang lên lần nữa. Sau khi Trần Xuân Độ nhấc máy, đầu dây bên kia điện thoại vang lên tiếng Bạch Hổ mừng rỡ như điên: "Đại ca, chúng ta được cứu rồi, vừa rồi có một người phụ nữ tìm được chúng tôi, nói là thuốc giải của Huyết Độc, cho chúng tôi dùng. Sau khi chúng tôi kiểm tra là không có độc mới thử một chút. Quả nhiên, cái thuốc phun sương đó có hiệu quả rất tốt. Bệnh tình của rất nhiều huynh đệ chúng ta đã nhanh chóng được cải thiện..."
Lúc Bạch Hổ báo cáo tình hình với Trần Xuân Độ, anh nghe thấy Huyết Độc trong cơ thể đã nhanh chóng biến mất, triệu chứng được cải thiện trên diện rộng, sắc mặt Trần Xuân Độ cũng tốt hơn nhiều.
"Nhanh chóng dẫn người trở lại căn cứ, cậu không biết vì thuốc giải này mà chúng ta phải trả cái giá đắt như thế nào đâu..." Trần Xuân Độ vội nói cho Bạch Hổ mọi việc.
"Nữ Thần Trí Tuệ cũng vô lí quá rồi!" Đầu bên kia điện thoại, Bạch Hổ nghe thấy Nữ Thần Trí Tuệ tự quyết định đạn hạt nhân thuộc về mình, lập tức vô cùng tức giận.
"Nữ Thần Trí Tuệ ra tay, chúng ta còn có cách nào sao?" Trần Xuân Độ hỏi ngược một câu, Bạch Hổ lập tức yên lặng. Đúng vậy, mặc dù Trần Xuân Độ không sợ Metis, nhưng Metis lại trộm đạn hạt nhân đi, cũng đồng nghĩa với việc khiến Trần Xuân Độ không còn bất kì cách nào khác.
"Chuyện đạn hạt nhân để sau rồi nói, chỉ cần làm rõ mục đích mà Nữ Thần Trí Tuệ muốn đạn hạt nhân thì chân tướng mọi việc đã rõ ràng." Trần Xuân Độ chậm rãi mở miệng nói.
"Dẫn Long quân quay về căn cứ trước đi, để Thanh Long đi điều tra xem đạn hạt nhân bị lấy cắp như thế nào." Trần Xuân Độ dặn dò.
"Đạn hạt nhân đã biến mất, bây giờ bảo vệ tướng sĩ Long quân mới là quan trọng nhất." Sau khi Trần Xuân Độ căn dặn xong thì cúp điện thoại. Anh đi tới bên cửa sổ, ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ, lộ ra một suy nghĩ sâu xa khó hiểu.
Anh không biết, mục đích lần này Metis hành động, nhưng anh có một linh cảm không rõ. Metis làm những việc này dường như cũng đang chuẩn bị. rốt cuộc là cô ta đang chuẩn bị cái gì?
Ánh mắt Trần Xuân Độ lộ rõ vẻ kiên định, nếu không phải dấu hiệu gì tốt, anh sẽ không để Metis đạt được.
...
Trong thần điện Lưu Ly, sau khi Metis cúp điện thoại, ánh mắt lóe lên một tia sáng không rõ.
"Long Vương, viên đạn hạt nhân này anh cho tôi, nhất định sẽ không để anh hối hận." Metis nhỏ giọng thì thầm.
Đột nhiên, một thị nữ vội vàng đi vào thần điện Lưu Ly, cung kính bẩm báo với Nữ Thần Trí Tuệ: "Thần chiến tranh bái kiến người."
"Ares?" Metis nhướng mày: "Tên nhóc rảnh rỗi như anh ta, sao lại đến tìm tôi chứ?"
"Thần chiến tranh nói, Long Vương lui về ở ẩn, động tĩnh gần đây của Long quân tấp nập, anh ta muốn đến tìm người bàn bạc một chút về chuyện hủy diệt Long quân." Vị thị nữ kia mở miệng nói.
Metis thản nhiên quay người, mở miệng nói: "Nói cho anh ta biết, sau này mọi chuyện của Long quân và Long Vương, tôi sẽ không nhúng tay vào, nói anh ta đến tìm thần khác đi."
Bên cạnh Metis, thị nữ đi theo Metis từ trước đến nay, trải qua toàn bộ mọi chuyện, gương mặt xinh đẹp trở nên nghiêm túc, vô cùng kinh ngạc với quyết định của Metis. Cô ta không ngờ rằng sau khi nói chuyện điện thoại, thái độ của Metis lại thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy!
Phải biết rằng, Ares và những vị thần có thù không độ trời chung với Long quân!
Metis đang muốn đối đầu với toàn bộ phương Tây!