Mục lục
Truyện Chàng rể phế vật (full) - Trần Xuân Độ - Lê Kim Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy mệnh lệnh của Trần Xuân Độ, mấy người mặc đồ đen động thủ đó ra tay càng ác, Đường Nhu ở một bên nhìn mà kinh hãi trong lòng, bọn họ thật sự là đánh tới chết!

“Như này, thật sự sẽ không đánh chết người chứ?” Đường Nhu ở một bên hỏi.

“Chết thì chết thôi, loại đểu cảng này, chết không đáng tiếc.” Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng.

“Nhưng mà...” Đường Nhu muốn nói gì đó, Trần Xuân Độ quay đầu, nhìn sang Đường Nhu, nói: “Nếu không phải hai người bọn họ, cô sẽ không rơi vào tình cảnh này, anh ta vừa rồi còn muốn dùng bối cảnh của mình tới đối phó chúng ta, loại đểu cáng này, để trong gia tộc, cũng là một tên bại hoại.”

Đường Nhu nghẹn lời: “Nhưng bọn họ là người của nhà họ Hoàng, đánh bọn họ, nhà họ Hoàng tuyệt đối sẽ không nhịn được...”

“Không nhịn được thì không nhịn được, còn có thể như nào?” Trần Xuân Độ cười lạnh một tiếng, giọng điệu cuồng vọng: “Cho dù là Thiên Vương Lão Tử tới, tôi cũng vẫn đánh như thường.”

Cái trán tinh tế của Đường Nhu xuất hiện vạch đen... Trần Xuân Độ bây giờ bá đạo nói vậy, lát nữa đợi khi người của nhà họ Hoàng thật sự tới, đoán chắc người đầu tiên trở nên hèn nhát chính là bản thân anh!

“Dừng tay!” Hoàng Vinh rú lên thảm thiết, giãy giụa bò dậy: “Chú của tôi là Hoàng Tông Đức, là...”

Hoàng Vinh còn chưa nói xong, hai mắt của Trần Xuân Độ bỗng lạnh đi, một đốm lửa bắn ra, nhanh chóng bắn vào trong miệng của Hoàng Vinh!

Một giây sau, sắc mặt của Hoàng Vinh xanh lè khó coi, giống như ăn phải ruồi chết, miệng của anh ta bị bỏng xuất hiện vô số bọng nước! Đợi sau khi anh ta nhổ ra mới phát hiện đó là đầu thuốc mà Trần Xuân Độ ngậm trước đó!

Phải biết, Trần Xuân Độ cách Hoàng Vinh tới 20m... Trần Xuân Độ vậy mà có thể bắn một đầu thuốc không có sức nặng vào trong miệng của Hoàng Vinh cách xa 20m một cách dễ dàng!

Ngài Chu ở một bên thầm kinh ngạc trong lòng, bất tri bất giác, sau lưng đã toát mồ hôi lạnh!


“Ồn ào, tiếp tục đánh.” Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng, sau đó ngoảnh đầu nói với ngài Chu ở một bên: “Cũng giải quyết tên ở bên ngoài.”

“Rõ.” Ngài Chu gật đầu, mà Trần Xuân Độ xoay người, trong ánh mắt sững sờ của mọi người, nhìn sang Đường Nhu, khẽ mỉm cười, dịu giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Sau đó, anh rất phong độ cúi người, nhẹ nhàng nắm tay của Đường Nhu, đi ra bên ngoài quán bar.

“Dám đánh người của nhà họ Hoàng... nhà họ Hoàng ắt sẽ tìm các người tính sổ!!” Tiếng gầm giận dữ ẩn chứa sự phẫn nộ và oán độc của Hoàng Vinh thấp thoáng truyền ra, sau tiếng kêu thảm thiết, anh ta phun ra một ngụm máu!

Trong lòng anh ta mang theo hận ý ngập trời... Anh ta từ bé tới lớn, đều chưa từng bị đánh ác như vậy!

...

Sau khi ra khỏi quán bar, Đường Nhu vẫn đang trong trạng thái đờ dẫn, khóe miệng của Trần Xuân Độ cong lên lộ ra ý cười: “Có phải là cảm thấy mọi thứ rất ảo mộng không?”

Đường Nhu gật đầu, Trần Xuân Độ dịu giọng nói: “Lần sau đừng chạy xa như vậy, tôi không muốn gặp phải lần nguy hiểm sau như vậy nữa.”

Gương mặt xinh đẹp của Đường Nhu đỏ ửng, không có Trần Xuân Độ, cô ta lần này, chắc chắn sẽ bị tên Yamamoto đó vấy bẩn rồi.

“Anh làm sao tìm được tôi?” Đường Nhu hỏi.

“Dựa vào Đàn Cung.” Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng, sau đó rất nhanh chuyển chủ đề, anh không có nói ra, khi anh cho Thanh Niên tra tới đoạn đường này không có camera giám sát, mới để Đàn Cung xuất mã.

Anh không muốn nháo ra động tĩnh quá lớn, nhưng lo lắng cho Đường Nhu, bất đắc dĩ mà làm vậy.

“Anh với chủ của Đàn Cung, rốt cuộc có quan hệ gì?” Đường Nhu không đè nén nổi sự nghi hoặc tò mò trong lòng, hỏi ra một vấn đề giữ ở trong lòng rất lâu.

Từ lần đầu tiên Đàn Cung giúp bọn họ giải vây thì Đường Nhu bắt đầu tò mò, không ngờ lần này lại là Đàn Cung ra mặt, hơn nữa mỗi lần đều là chủ của Đàn Cung đích thân dẫn đội.

Trần Xuân Độ, rốt cuộc có bản lĩnh gì, có thể khiến ngài Chu hết lần này tới lần khác ra tay giúp đỡ?

Đường Nhu nhìn sang gương mặt cương nghị của Trần Xuân Độ, đôi mắt sâu thẳm có một loại mị lực riêng biệt, tựa như tinh không, rất dễ khiến người ta chìm đắm vào trong.

Cỗ khí chất đặc biệt trên người Trần Xuân Độ, nói không ra nhìn không rõ, cực kỳ thu hút người khác.

Đường Nhu ngây ngốc nhìn Trần Xuân Độ, cô ta kinh ngạc trong lòng, trước đó chưa từng phát giác được trên người tên này, lại còn có mị lực tồn tại.

Trần Xuân Độ ngoảnh đầu, liếc nhìn Đường Nhu, lộ ra ý cười thần bí, nhàn nhạt: “Cô đoán xem?”

Trần Xuân Độ đi tới bên đường, sau khi leo lên chiếc xe đạp, Đường Nhu nhìn chiếc xe đạp này, lộ ra thần sắc khó tin: “Anh dựa vào cái này tìm tới đây sao?”

Trần Xuân Độ gật đầu, Đường Nhu sốc, cô ta ngồi taxi tới quán bar này, mà Trần Xuân Độ, vậy mà dựa vào chiếc xe đạp hai bánh, vậy mà có thể theo đằng sau chiếc taxi bốn bánh... Vậy chiếc xe đạp này, tốc độ nhanh hơn cỡ nào?

Đường Nhu cẩn thận ngồi ở đằng sau, Trần Xuân Độ đột nhiên nói thêm một câu: “Ôm chặt tôi.”

“Á?” Gương mặt xinh đẹp của Đường Nhu đờ đẫn, ôm chặt anh... là muốn làm cái gì?

“Đi đây!” Khóe miệng của Trần Xuân Độ nhếch lên lộ ra vẻ vô lại, bỗng đập chân, chiếc xe đạp lập tức rung lên, bánh xe nhanh chóng chuyển động, chiếc xe đạp dưới chân của Trần Xuân Độ, bỗng nhiên giống như một mũi tên rời cung, lao về phía xa.

“Á~” Đường Nhu thốt lên, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kinh hãi! Cô ta thân hình không vững, suýt nữa đã bị quăng ra khỏi chiếc xe đạp!

Tốc độ của chiếc xe đạp của Trần Xuân Độ quá nhanh rồi! Vượt xa sự tưởng tượng của Đường Nhu! Đây căn bản không phải là xe đạp! Đây là phong hỏa luân!

Đường Nhu sửng sốt trong lòng, mà hai chân của Trần Xuân Độ đạp lên bàn đạp, điên cuồng đạp, hư không không ngừng bị chiếc xe đạp xé rách, gió lốc thổi vù vù bên tai Đường Nhu, khiến cô ta kinh hãi trong lòng, cặp đồi núi cao vút, phập phồng kịch liệt!

Đường Nhu vô thức ôm chặt lấy Trần Xuân Độ, gò má dán sát vào lưng của Trần Xuân Độ, cô ta ôm quá chặt, giống như chỉ có như vậy mới có thể mang tới một chút cảm giác an toàn cho cô ta.

“Hô!”

Đường Nhu nhắm nghiền mắt, cảm nhận gió lốc lướt qua bên người, trái tim đập thình thịch! Cái này thật sự quá kích thích rồi! So với đua xe còn kích thích hơn!

Tốc độ của Trần Xuân Độ quá nhanh, thậm chí so với tốc độ của những xe máy đua xe trên phố kia còn nhanh hơn nhiều! Đây căn bản không phải là tốc độ mà xe đạp nên có!

Trần Xuân Độ điên cuồng đạp, chiếc xe đạp linh hoạt xuyên qua các con đường trong thành phố, tựa như một tia chớp màu bạc, gió lớn quét qua, khiến rất nhiều tài xế đang đợi đèn xanh phải sốc!

Cảm thấy người đẹp đằng sau ôm chặt lấy mình, một chút cũng không buông ra, thậm chí sau lưng khi có vật lạ rất lớn ma sát và biến hình, khóe miệng của Trần Xuân Độ, dần nhếch lên lộ ra một độ cong.

...

Trong quán cà phê, Đường Đức ngồi ở trong góc, đằng sau có hai đặc công mặc vest, Đường Đức thỉnh thoảng cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, nơi sâu thẳm trong đôi mắt sáng ngời, có một tia phức tạp vụt qua.

“Tiểu Nhu, không phải là ông nội vô tình... chỉ là suy nghĩ cho sự an toàn của nước C, bắt buộc phải loại trừ hậu họa tiềm ẩn, mà cháu, là sự mê hoặc tốt nhất...” Đường Đức dùng âm thanh chỉ mình có thể nghe thấy mà nói với chính mình, khẽ thở dài.

Mà Đường Đức vừa dứt lời, đột nhiên, hai đặc công ở đằng sau Đường Đức cúi người nói: “Lão Đường, cháu gái của ông trở về rồi.”

Đường Đức cơ thể run lên, ông ta ngoảnh đầu, một ánh mắt bèn nhìn thấy Trần Xuân Độ và Đường Nhu đã từ bên ngoài quán cà phê đẩy cửa đi vào.

Mà hai đặc công đó lặng lẽ lui sang hai bên, như quỷ mị thần không biết quỷ không hay đi ra bên ngoài quán cà phê tiếp tục canh phòng.

Ánh mắt của Đường Đức dừng trên người Trần Xuân Độ, nơi sâu thẳm trong mắt, tràn ngập sự sững sờ!

Sao lại nhanh như vậy!

Tốc độ của Trần Xuân Độ, đã vượt qua dự đoán của ông ta... thật sự là thần tốc!

Trần Xuân Độ và Đường Nhu đi tới trước mặt Đường Đức, Trần Xuân Độ khẽ mỉm cười, nói: “Lão Đường, may không làm nhục sứ mệnh.”

Thần sắc của Đường Đức sớm đã thu liễm lại, vẻ ngoài không có động thái gì mà cười nói: “Thật là cảm ơn cậu rồi, không có cậu, Tiểu Nhu không biết còn phải tốn bao nhiêu công phu mới có thể tìm được.”

Đường Nhu giống như đứa trẻ làm sai chuyện, thu liễm tính khí kiêu ngạo nóng nảy lại, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Đường Đức.

Trần Xuân Độ nhàn nhạt cười nói: “Lão Đường, chuyện nhỏ mà thôi.”

“Ông nội, vừa rồi thật nguy hiểm, nếu không phải là anh ta, cháu khả năng sắp xong đời rồi...” Đường Nhu ôm cánh tay của Đường Đức, kể lại rõ ràng quá trình vừa rồi.

“Truyền nhân dòng chính của Karate ở Nước J?” Lông mày của Đường Đức nhíu lại: “Yamamoto Kazuki?”

Đường Nhu gật đầu: “Còn có hai người của nhà họ Hoàng, tự xưng là gia tộc hoàng kim ở thành phố T, có một người tên là Hoàng Vinh.”

“Hoàng Vinh?” Đường Đức hơi kinh ngạc, sau khi nghe thấy cái tên này, rõ ràng lộ ra một phần kiêng kỵ.

“Ông nội, anh ta rất lợi hại sao?” Đường Nhu hỏi.

Đường Đức gật đầu: “Nhà họ Hoàng ở thành phố T, nổi tiếng bao che con cháu, Hoàng Vinh là tộc nhân cận hệ của nhà họ Hoàng, nhưng các cháu đánh cậu ta, tương đương vả mặt nhà họ Hoàng...”

Đường Đức từ từ nói: “Chúng ta khả năng gặp phải phiền phức rồi... núi cao hoàng đế xa, nhà họ Hoàng đã từng chấp chưởng thành phố T, thế lực lớn mạnh, cho dù ông ở đây, cũng phải nhường bọn họ ba phần.”

Đường Nhu cả kinh, gương mặt xinh đẹp trắng bệch: “Nhà họ Hoàng, ngang ngược càn quấy như vậy sao? Vậy mà ngay cả ông nội cũng không sợ?”

Đường Đức gật đầu: “Đổi cách nói khác, thành phố T này đều là của họ, ở đây họ tự nhiên có thể mặc sức mà làm.”

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Giọng điệu của Đường Nhu toát ra vẻ run sợ.

Đường Đức ngẩng đầu, nhìn sang Trần Xuân Độ, hỏi: “Có suy nghĩ gì không?”

Trần Xuân Độ lúc này đang nhàn nhã nhìn mỹ nữ lướt qua bên ngoài quán cà phê, thời tiết hôm nay rất nóng nực, cách ăn vận của các mỹ nữ đi đường đều rất mát mẻ, ánh mắt của Trần Xuân Độ dừng trên đôi chân dài lộ ra của các mỹ nữ đó, vô cùng nóng bỏng.

Mà sau khi Đường Đức hỏi, Trần Xuân Độ thuận miệng nói, nhàn nhạt nói: “Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn.”

Đường Đức sững ra, lời này của Trần Xuân Độ nói quá không thực tế rồi, nhưng lại khiến Đường Đức tự dưng lại tin!

...

Trong quán bar, ngài Chu ngồi ở trên một chiếc sô pha, ông chủ của quán bar, run bần bật quỳ ở trước mặt ngài Chu.

“Ngài Chu, tôi cái gì cũng không biết... tôi không biết người Nước J này lại ở quán bar của tôi, tôi cũng không biết thân phận của cậu ta...” Ông chủ quán bar cất giọng nói run rẩy, ngài Chu nghịch khẩu súng đen xì lạnh lẽo trên tay, khiến ông chủ quán bar kinh sợ tột độ!

Ông ta trước giờ chưa từng nghĩ, có một ngày, ngài Chu sẽ đích thân tới quán bar của ông ta, còn sẽ xuất hiện phiền phức lớn như vậy!


“Hai người họ Hoàng đó thì sao?” Ngài Chu đột nhiên chĩa mũi súng đen xì vào đầu của ông chủ quán bar, khẽ giọng mở miệng, ngữ khí lạnh lẽo thâm trầm.


“Tôi không biết bọn họ là người của nhà họ Hoàng...” Ông chủ quán bar cả người run rẩy, mà lúc này, một người mặc đồ đen đưa sổ sách ra, nói: “Ngài Chu, Hoàng Vinh có thẻ hội viên VIP của quán bar này, nhưng lại chưa từng trả một đồng tiền hội viên nào cả.”


“Phằng!” Một tiếng súng chói tai xé rách hư không, khiến vô số người đang ôm đầu trong quán bar phải rùng mình!


Ngài Chu liếc mắt nhìn ông chủ quán bar nằm trong vũng máu, nhàn nhạt mở miệng: “Tuân theo lệnh của cậu Trần, bắt người Nước J đó về đây cho tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK