Mục lục
Truyện Chàng rể phế vật (full) - Trần Xuân Độ - Lê Kim Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đáy lòng Bạch Hổ run lên, anh ta không ngờ sự hợp sức báo thù của Đại trưởng lão Huyết tộc và Vincent lại có uy thế như vậy!

"Rào rào rào..."

Không lâu sau, một trận mưa xối xả trút xuống trong thời gian ngắn... Vô số binh lính Long quân đau đớn vứt bỏ súng ống dưới cơn mưa như trút nước này. Quần áo trong nháy mắt bị ăn mòn thành những lỗ lớn, đôi mắt lồi lên. Từng binh lính Long quân đang giãy giụa trong đau đớn!

Bạch Hổ cũng không ngoại lệ, anh ta có thân hình cao lớn, đồng nghĩa với việc phải hứng chịu sự tẩy rửa của mưa máu nhiều hơn những người khác!

Cơn đau rát dữ dội lan tràn đến toàn thân Bạch Hổ như thủy triều, gân xanh trên trán nổi lên loạn xạ. Anh ta cắn răng chịu đựng đau đớn kịch liệt!

Bạch Hổ đột nhiên đảo mắt nhìn, thì thấy những khẩu súng ống bị vứt trên đất cũng đều nhanh chóng bị ăn mòn sau khi gặp phải máu loãng. Đến cả sắt thép cũng không tránh được, huống chi người trần mắt thịt như binh lính Long quân!

"Rầm!"

Từng làn khói trắng không ngừng bốc lên, binh lính Long quân không thể chống cự nổi dưới sự tấn công của cơn mưa máu, cơ thể ngã mạnh xuống đất!

Bạch Hổ cắn răng chịu đựng cơn đau nhức của sự ăn mòn. Anh ta đột nhiên phát hiện có một bóng râm to lớn dưới tàn tích một tòa lâu đài cổ kính trong đống đổ nát cách đó không xa, khiến Bạch Hổ không kịp đưa ra sự phân vân nào, anh ta chỉ vào dưới tàn tích của lâu đài cổ, hô to: "Mọi người nghe lệnh, lập tức đến khu vực dưới tàn tích của lâu đài cổ kia!"

"Bùm!"


Bạch Hổ vừa dứt lời, các binh lính Long quân còn chưa chạy được mấy bước tới tàn tích của lâu đài cổ bên kia, đột nhiên cơ thể của mười mấy Huyết tộc còn lại run rẩy kịch liệt... Ngay sau đó, cơ thể của những Huyết tộc đó bỗng nhiên nổ tung, hóa thành vô số máu loãng, bắn tung tóe như đạn!

"Phụt!"

Có không ít binh lính Long quân, bước chân chợt lảo đảo, từng làn máu loãng giống như mũi tên máu, trong nháy mắt xuyên qua cơ thể của rất nhiều binh lính Long quân!

"Rầm!"

Đáp lại đó là tiếng ngã xuống của mấy binh lính Long quân, cơ thể đau đớn vặn vẹo. Đây vốn là cơn đau khó mà chịu nổi!

“Dìu một tay, không một ai trong chúng ta được ngã xuống ở đây!” Bạch Hổ cõng một binh lính trong số đó trên lưng lên, giận dữ rống lên.

Binh lính rối rít dìu đỡ những người ngã xuống đất, dốc hết sức lao nhanh về phía tàn tích của lâu đài cổ trong khó khăn!

Mưa máu rơi xuống dữ dội, không chỉ có vậy, cơ thể của những Huyết tộc kia còn kinh khủng hơn, khi cơ thể nổ tung bắn ra mũi tên máu tán loạn, uy lực của nó còn đáng sợ hơn mưa máu gấp mấy lần, xuyên qua cơ thể người bị thương trong nháy mắt!

"Bùm bùm bùm!"

Sau khi chạm vào mưa máu, từng vị Huyết tộc nổ tung theo đó. Đây là một vũ khí còn đáng sợ hơn cả lựu đạn!

So với quả bom thịt người, nó chẳng là gì cả!

Binh lính lần lượt ngã quỵ xuống đất... Cảnh tượng nhìn thấy mà phát hoảng!

Không biết đã qua bao lâu, ngay cả Bạch Hổ có ý chí kiên định, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ khi bị thương lại phải cõng một binh lính trên lưng. Tàn tích lâu đài cổ phía xa dần gần hơn, mà bước chân của Bạch Hổ càng trở nên nặng nề…

"Rầm!"

Cuối cùng, Bạch Hổ không kiên trì nổi, hét lên rồi ngã gục xuống!

………

Ở Yên Kinh, nước C.

Lê Kim Huyên ngồi ở mép ghế sô pha, nhìn Tô Loan Loan đang nằm trên ghế sô pha lo lắng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lộ ra vẻ nghi ngờ và khó hiểu.

Cũng sắp giữa trưa, Tô Loan Loan vẫn chưa tỉnh lại. Lê Kim Huyên đã xem xét qua, hơi thở của Tô Loan Loan rất ổn định, giống như đang ngủ. Nhưng toàn thân cô ấy lại nóng hổi, nhưng Lê Kim Huyên cũng đo nhiệt độ cơ thể thấy hết sức bình thường.

Một loạt hiện tượng kỳ lạ xảy ra trên người Tô Loan Loan khiến Lê Kim Huyên càng thêm khó hiểu. Loại tình huống tương tự này đã từng xảy ra một lần. Rốt cuộc Tô Loan Loan bị làm sao vậy?

Lê Kim Huyên hiển nhiên sẽ không hiểu, Tô Loan Loan không chỉ bình an vô sự, mà trên người còn sinh ra sự thay đổi to lớn và triệt để. Điều thuộc về vận may của Tô Loan Loan.

Sau khi suy nghĩ miên man, cuối cùng Lê Kim Huyên cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Trần Xuân Độ, hỏi Trần Xuân Độ phải làm thế nào mới tốt.

Lê Kim Huyên vừa gửi xong tin nhắn, Trần Xuân Độ ở phòng đối diện, cầm điện thoại lên nhìn lướt qua, trong mắt hiện lên nụ cười đầy ẩn ý, đứng dậy đi ra khỏi phòng, đi thẳng đến phòng của Lê Kim Huyên.

Khi đi tới cửa phòng của Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ nhấn chuông cửa. Chỉ chốc lát, Lê Kim Huyên đã mở cửa ra. Cô mặc một chiếc váy dài màu tím, hai bắp chân nhẵn nhụi trắng như sữa bò ẩn hiện dưới làn váy, tóc dài đen nhánh mềm mại xõa ngang vai, làm Trần Xuân Độ nhìn thế nào cũng không thấy chán.

Sau khi nhìn thấy Trần Xuân Độ, vẻ mặt của Lê Kim Huyên bỗng trở nên lạnh lùng, từ tính hỏi: "Tôi hỏi anh làm thế nào, không có kêu anh qua đây."

Trần Xuân Độ khẽ mỉm cười, giải thích: "Kim Huyên, bác sĩ khám bệnh dù sao cũng phải gặp qua bệnh nhân. Nếu không gặp mặt trực tiếp bệnh nhân thì làm sao có thể biết được rốt cuộc là bị làm sao..."

Lê Kim Huyên cười haha, giọng điệu có ý giễu cợt: "Nghe ý của anh, anh đúng thật coi mình là bác sĩ?"

“Đương nhiên không phải.” Sau khi nhận thấy vẻ khinh thường trong mắt Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ chỉ có thể cười khổ bất lực.

“Vào đi.” Lê Kim Huyên liếc mắt hững hờ, sau đó chậm rãi xoay người đi trở vào phòng.

Sau khi Trần Xuân Độ theo Lê Kim Huyên đi vào, liếc mắt đã nhìn thấy Tô Loan Loan đang đắp chăn nằm trên ghế sô pha.

“Xem đi.” Lê Kim Huyên ngồi sang một bên, ánh mắt không hề rời khỏi người Tô Loan Loan, dễ nhận thấy cô vẫn rất quan tâm đến sự an nguy của Tô Loan Loan.

Trần Xuân Độ đi đến bên cạnh Tô Loan Loan, ngồi xuống, cẩn thận quan sát tình trạng của Tô Loan Loan, không khỏi gật đầu, vẻ mặt rất hài lòng.

Trần Xuân Độ rất hài lòng, cơ thể Tô Loan Loan không những không từ chối ống thuốc, ngược lại hiệu quả hấp thụ vô cùng tốt, thậm chí có chút vượt ra ngoài dự liệu của Trần Xuân Độ.

“Có thấy gì lạ không?” Lê Kim Huyên bên cạnh nghi ngờ hỏi. Nhìn thấy Trần Xuân Độ liên tục gật đầu, dáng vẻ như có chuyện lạ, cô có chút không tin.

Cô hiển nhiên không tin Trần Xuân Độ thật sự có thể nhìn ra điểm lạ nào, cô đồng ý để Trần Xuân Độ xem xét, tất nhiên là với tâm lý muốn thử xem sao, nhưng cô chưa từng nghĩ Trần Xuân Độ thật sự có thể nhìn ra được gì.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Xuân Độ lúc này khiến Lê Kim Huyên có phần tin tưởng.

Trần Xuân Độ đột nhiên quay đầu, nhìn Lê Kim Huyên nói: "Cô ấy đã ngủ bao lâu rồi?"

“Tối hôm qua sau khi tôi vào phòng hẳn là đã ngủ, thẳng cho đến bây giờ.” Lê Kim Huyên suy nghĩ nhớ lại một chút rồi nói đúng sự thật.

"Rốt cuộc tình trạng của cô ấy là sao vậy? Lần trước cũng vậy, ngủ một mạch cho đến chiều." Lê Kim Huyên không nhịn được hỏi.

Trần Xuân Độ cười hề hề, thản nhiên nói: "Cô ấy không sao, sức khỏe rất tốt, chỉ là tối qua quá mệt, cần nghỉ ngơi nhiều hơn."

Nét mặt Lê Kim Huyên cứng đờ, ngay sau đó cười lạnh lùng, nhìn Trần Xuân Độ nói: "Tôi tưởng là anh thực biết mấy chiêu mèo quào ba chân. Không ngờ, hóa ra anh chỉ biết nói nhảm."

"Tối qua vì bảo vệ tôi, chắc chắn cô ấy đã bị nội thương. Anh lại còn nói sức khỏe rất tốt sao?" Lê Kim Huyên cau mày.

Trần Xuân Độ nhún vai bất đắc dĩ: "Cô ấy thật sự không sao cả. Nếu không tin, đợi cô ấy tỉnh lại em có thể tự mình hỏi cô ấy cảm thấy thế nào."

Khóe miệng Lê Kim Huyên nhếch lên, liếc nhìn Trần Xuân Độ, vẻ mặt không muốn nói chuyện với Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ than thầm trong lòng, anh không thể tự mình nói cho Lê Kim Huyên biết, tối hôm qua Tô Loan Loan quả thực đã bị thương, hơn nữa vết thương rất nghiêm trọng, nhưng nhờ có ống thuốc kia, có lẽ nửa đêm sức khỏe đã hồi phục lại như thường, và giờ cô ấy vẫn đang hấp thu hoàn toàn thành phần của thuốc, khi cơ thể Tô Loan Loan hấp thụ hoàn toàn chất thuốc, thực lực của cô ấy rất có thể sẽ tăng lên một tầng cao hơn!

Đối với Tô Loan Loan xuất thân từ đội đặc chủng mà nói, loại cơ hội này dường như có thể gặp mà không thể cầu!

Lê Kim Huyên đương nhiên không hiểu nỗi khổ tâm của Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay và nói: "Mười lăm phút nữa, có lẽ cô ấy sẽ tỉnh lại."

“Mười lăm phút?” Lê Kim Huyên cau mày, cô đương nhiên vẫn giữ thái độ nghi ngờ trước lời nói như thánh phán của Trần Xuân Độ.

"Chắc chắn như vậy? Anh lấy đâu ra sự tự tin đó?" Lê Kim Huyên nói.

“Kim Huyên, em đừng có đánh giá chủ quan quá. Em nên nhanh chóng trả phòng này đi.” Trần Xuân Độ cười nói.

Nụ cười trên mặt Lê Kim Huyên càng rõ hơn, cô nhìn Trần Xuân Độ cười mỉa mai hơn: "Tôi trả phòng này đi, vậy tôi và Tô Loan Loan ngủ ở đâu? Anh kêu chúng tôi ngủ ngoài đường sao?"

“Đương nhiên là phòng ban đầu.” Trần Xuân Độ khẽ cười nhẹ.


Lê Kim Huyên hơi sửng sốt, sau đó hừ lạnh một tiếng: "Bớt đùa, căn phòng đó có thể ở sao? Tôi kêu anh phục hồi như cũ, anh đã làm xong chưa? Khi nào anh khôi phục phòng xong rồi lại tới tìm tôi!"


Lê Kim Huyên lạnh lùng dứt khoát để lại một lời sau cùng, rồi xoay người đi vào phòng ngủ.


Nhưng Lê Kim Huyên chưa đi được mấy bước, mới vừa tới cửa phòng ngủ, đột nhiên, từ phía sau Lê Kim Huyên vang lên một câu, khi lọt vào tai cô đã khiến bước chân cô bỗng dừng lại!


"Kim Huyên, bây giờ em có thể dọn trở lại ở rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK