Mục lục
Truyện Chàng rể phế vật (full) - Trần Xuân Độ - Lê Kim Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Truth Serum?” Tô Loan Loan có vẻ sửng sốt vì hiểu rõ nguyên do hơn Lê Kim Huyên: “Đó là sản phẩm thử nghiệm nước M kiểm định nghiêm ngặt, nước C tốn rất nhiều công sức để có được một mẫu mà kết quả vẫn thất bại.”

Irene gật đầu nói: “Lúc trước khi tôi thực thi nhiệm vụ ở nước M đã nhân tiện lấy cắp một mẫu về.”

Giọng nói của Irene hời hợt như không, ngay lập tức khiến sắc mặt của Tô Loan Loan và Lê Kim Huyên đơ ra.

Nó chứa đựng tinh hoa của nguồn tài chính và nhân lực vô hạn của một nước lớn, là biểu tượng cho sự phát triển công nghệ của nước M! Để bảo vệ nó, nước M đã dùng một pháo đài thép để khóa lại!

Muốn nhìn thấy cái ống Truth Serum này, cho dù có đột phá hết tất cả các phòng tuyến cũng chưa chắc có thể nhìn thấy, chứ đừng nói là có được nó, đúng là khó như lên trời, nhiệm vụ bất khả thi!

Điều này đủ để thể hiện sự coi trọng của nước M đối với nó! Bởi vì sự tồn tại này, có thể đồng nghĩa với việc không có thông tin tình báo nào là họ không thể có được!

Mà bây giờ đây, ống Truth Serum này đang nằm yên vị trong túi của Irene, cô ấy đã có trong tay ống Truth Serum trị giá hàng nghìn tỷ này rồi!

Nếu nước M phát hiện ra Truth Serum đã bị đánh cắp, nó sẽ gây ra một cơn chấn động lớn ở nước ngoài!

Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm Irene, trong đôi mắt xinh đẹp có vẻ uy nghiêm, lúc này cô mới hiểu không thể coi người bạn này của Tô Loan Loan như người bình thường được!

Khả năng của Irene có thể vượt quá sức tưởng tượng của cô.

“Làm sao mà cô có được nó vậy?” Tô Loan Loan thở dài một hơi, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Trong một lần tôi lẻn vào phòng thí nghiệm để thực hiện nhiệm vụ, nhân tiện lấy nó luôn. Ai ngờ thứ này là Truth Serum, suýt chút nữa thì mất mạng vì nó.” Irene nói, Tô Loan Loan hít một hơi lạnh...lẻn vào phòng thí nghiệm... phòng thí nghiệm của nước M có hàng trăm người canh phòng, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào, Irene lại có thể lẻn vào mà không ai hay!


“Không được, thứ này quá quý giá, không thể dùng.” Đột nhiên, Lê Kim Huyên nhẹ giọng nói, theo cô thấy, chỉ điều tra thân phận của Trần Xuân Độ thì không cần đến vật phẩm thử nghiệm giá trị cao ngất ngưởng này.

“Tô Loan Loan là bạn tốt của tôi, cái Truth Serum này xem ra là bảo vật, nhưng nếu giao cho quan chức nhất định sẽ gây rắc rối cho nước C, như vậy sẽ không còn giá trị gì nữa.” Irene mỉm cười.

“Nếu anh ta thực sự đến từ nước ngoài, thì tôi có nghĩa vụ phải điều tra rõ ràng.” Vẻ mặt của Irene trở nên nghiêm túc.

Khi đám người Lê Kim Huyên bước ra khỏi tòa nhà của Lê Thị, họ phát hiện chiếc Maybach đã dừng lại bên đường, đối diện với cổng của tòa nhà.

“Mọi người, tôi đã chờ mọi người nãy giờ...” Trần Xuân Độ ló đầu ra ngoài cửa sổ, cười nói.

“Ai khiến anh lắm miệng.” Lê Kim Huyên trợn mắt nhìn Trần Xuân Độ, Tô Loan Loan mở cửa xe, Lê Kim Huyên đi giày cao gót cộc cộc bước vào, khí chất cao quý tựa nữ thần làm cả quảng trường đều phải kinh ngạc, chinh phục mọi ánh mắt nhìn, cho dù là ở đâu cô cũng sẽ trở thành tâm điểm.

Sau khi Lê Kim Huyên lên xe, Irene và Tô Loan Loan cũng ngồi vào, Trần Xuân Độ liếc nhìn ghế phụ trống không, bĩu môi: “Chen chúc nhau ở phía sau không khó chịu sao?”

Không gian trong xe Maybach rất lớn, rộng rãi hơn nhiều những chiếc xe sang trọng khác, nhưng hàng ghế sau những ba người ngồi, trông vẫn rất chật chội.

“Cho dù có khó chịu đến thế nào thì vẫn tốt hơn là ngồi trên ghế phụ và bị động chân động tay.” Lê Kim Huyên khó chịu hừ lạnh một tiếng không hề khách sáo đáp trả Trần Xuân Độ.

Anh không nói nên lời...trời đất, sao mình lại có thể là loại người như vậy được! Lê Kim Huyên đang vu cáo anh đây mà!



Nửa giờ sau, xe Maybach dừng lại ở một nhà hàng ẩm thực cao cấp, mọi người bước vào nhà hàng, tìm đến chiếc bàn đã được đặt trước và ngồi xuống.

“Người từ phương xa đến là khách, cô gọi món trước đi.” Lê Kim Huyên đưa thực đơn cho Irene.

Cô ta mỉm cười nhận lấy, gọi một vài món ăn đặc sắc ở vùng này, rồi trả thực đơn lại cho Lê Kim Huyên.

Cô gọi một mạch rất nhiều món, vẫn là Trần Xuân Độ nhẹ giọng nhắc nhở: “Sếp Lê, gọi nhiều quá ăn không hết, lãng phí.”

Lê Kim Huyên liếc nhìn anh một cái rồi cất thực đơn đi.

“Mọi người biết uống rượu không?” Irene đột nhiên hỏi.

Đôi mắt long lanh của Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ: “Không phải là anh biết uống rượu sao?”

“Chỉ biết một chút thôi.” Trần Xuân Độ nhếch mép cười, Lê Kim Huyên chế nhạo: “Khi anh ở nhà ba tôi và tát bôm bốp vào mặt người ta không thấy anh khiêm tốn như vậy.”

Irene lại gọi thêm vài chai bia, Trần Xuân Độ nhìn Irene với vẻ mặt ngạc nhiên: “Em cũng uống ư?”

“Làm sao vậy?” Irene mỉm cười hỏi lại, Trần Xuân Độ cười nói: “Không ngờ một đại mỹ nhân lại táo bạo như vậy.

“Uống chút rượu thì làm sao, là phụ nữ thì không được uống sao?” Tô Loan Loan hừ một tiếng, Irene cười tủm tỉm: “Cô phải cẩn thận, tửu lượng của tôi rất tốt đấy.”

Irene nói vậy không phải là vô lý, một đặc vụ ngầm hạng nhất, cần phải thực hiện rất nhiều thể loại nhiệm vụ... công việc nguy hiểm xâm nhập sâu vào chiến tuyến của kẻ thù, tất cả các buổi giao tiếp, đều cần có tửu lượng tốt.

Tô Loan Loan đã tận mắt chứng kiến, mười người đàn ông lực lưỡng bị Irene chuốc say một cách dễ dàng.

Trong mắt cô ta, với tửu lượng của Irene thì khiến cho Trần Xuân Độ say khướt rồi dùng Truth Serum quả là dễ như trở bàn tay.

Trần Xuân Độ nhìn Irene, trông anh vô cùng bình tĩnh vì trước giờ chưa từng bị ai chuốc say hết.

“Chuyện uống rượu cứ để sau, ăn đồ ăn trước đi.” Lê Kim Huyên cất lời sau khi nhìn thấy các món ăn đẹp mắt tinh tế được dọn ra. Ngay sau đó, cô và Irene đã trò chuyện với nhau, Trần Xuân Độ ở một bên bận rộn gắp thức ăn cho cô.

Từ đầu đến cuối, trong suốt bữa ăn, Tô Loan Loan đều cúi gằm đầu xuống ăn đồ ăn, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn vào Trần Xuân Độ và thăm dò anh, đôi mắt sắc bén như kiếm của cô ta dường như có thể nhìn thấu hết tất cả con người anh vậy.

Trần Xuân Độ vẫn rất thờ ơ, không để ý đến ánh mắt của Tô Loan Loan.

Không ai nhận ra rằng trong sâu thẳm ánh mắt của Trần Xuân Độ, đang ấp ủ một trò chơi do anh nghĩ ra...



Lúc này, ở trong cùng một nhà hàng, cách bàn của Trần Xuân Độ không xa, không ngờ Đường Nhu và Đường Đức trùng hợp cũng chọn nhà hàng này.

Vì nhà hàng này có lịch sử lâu đời và nổi tiếng nhất đạt tiêu chuẩn về món T nên mới khiến cả Lê Kim Huyên và Đường Nhu đều chọn nơi này để dùng bữa

“Ông nội, chỉ có hai chúng ta ăn cơm thôi sao, cha cháu đâu?” Đường Nhu hỏi.

Đường Đức mỉm cười nói: “Cha của cháu đang chủ trì đại cục ở Yên Kinh, không thể dứt ra được.”

Đường Nhu cau mày: “Lần nào không phải là ông không dứt ra được thì cũng là cha cháu không dứt ra được, hai người không thể cùng ở cạnh cháu được hay sao?”

Đường Đức thở dài giải thích: “Nhu Nhu, đây là trách nhiệm của nhà họ Đường từ bao đời nay, cháu phải học cách trưởng thành và làm quen...”

Đường Nhu không muốn nghe Đường Đức càm ràm nữa, cô ta nhìn ngó xung quanh một lượt, đột nhiên ánh mắt dán vào một góc của nhà hàng.

Khi Đường Nhu nhìn thấy góc nghiêng của Trần Xuân Độ, trước tiên là sững sờ một lúc, sau đó khuôn mặt xinh đẹp nổi giận đùng đùng.

“Hay lắm, tên này trong điện thoại thì nói với mình không có thời gian, thì ra là đang hẹn hò với người phụ nữ khác.” Đường Nhu nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu thêm phần ghen tỵ bất mãn từ lúc nào không hay.

“Anh ta có ơn với nhà họ Đường, cháu đừng có làm loạn.” Vẻ mặt của Đường Đức đột nhiên thay đổi, đây là cháu gái của mình đương nhiên ông ta sẽ đoán được trong lòng Đường Nhu đang nghĩ gì.

Nhưng cô ta cứ như thể không nhìn thấy Đường Đức vậy, rót một ly rượu, đứng dậy đi về phía Trần Xuân Độ.

Lúc này, anh đang ngồi bên cạnh Lê Kim Huyên, trò chuyện vui vẻ với cô gái xinh đẹp duyên dáng này.

“Kim Huyên, ăn món này đi, đây là món em thích nhất mà.” Trần Xuân Độ nhẹ nhàng nói, đổi thành một cái tên gọi vô cùng thân mật, gắp miếng thịt bò tiêu đen, ân cần đặt vào chén của Lê Kim Huyên.

Trần Xuân Độ chăm sóc tận tình, sắc mặt của Lê Kim Huyên tốt hơn trước rất nhiều, để cho Trần Xuân Độ gọi cô là “Kim Huyên”.

“Trần Xuân Độ ~”

Đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói dễ nghe lại hơi vui mừng, quay đầu lại nhìn thấy Đường Nhu đang bước lại gần, ánh mắt cô ta còn có vẻ oán hận.

Trong lòng Trần Xuân Độ run lên, đột nhiên có linh cảm không được tốt!

Anh cúi đầu xuống ăn, hận không thể vùi mặt xuống dưới gầm bàn, giữa hai chân mình!

Trong lòng Trần Xuân Độ lúc này sắp sụp đổ và điên cuồng! Trời đất ơi như thế này cũng trùng hợp quá phải không! Buổi sáng vừa từ chối Đường Nhu nói rằng mình có việc phải giải quyết, kết quả bây giờ lại đang ngồi dùng bữa trong một nhà hàng!

Trời đất! Sao có thể trùng hợp như vậy được! Lê Kim Huyên chọn nhà hàng nào không chọn cứ nhất quyết phải ăn ở đây!

Da đầu Trần Xuân Độ tê dại, nếu như lúc này thanh niên đẹp trai kia ở đây, nhất định sẽ cười trên nỗi đau của người khác, ai mà ngờ được Trần Xuân Độ cũng có ngày hôm nay!

Đường đường là Long Vương nổi danh ở nước ngoài, dù cho có bước đi trong mưa đạn hay lăn lộn một mình trong vô số hang ổ của trùm ma túy và phần tử khủng bố, cũng không nhếch nhác bằng hôm nay!

Không ai có thể nghĩ rằng một Long Vương hăng hái nhiệt tình lại bối rối tay chân vì sự trùng hợp ngẫu nhiên này!

“Sao anh cứ cúi đầu suốt thế?” Một giọng nói thanh nhẹ dễ nghe vang lên, Lê Kim Huyên rõ ràng chưa phát hiện ra Đường Nhu đang đi tới, nhìn thấy Trần Xuân Độ cúi đầu, lông mày cô khẽ nhíu lại.

“Hụ hụ, cổ anh đau quá, mọi người ăn trước đi, tôi đi toilet một lát.” Trần Xuân Độ ho khan một tiếng, cúi gằm đầu xuống, đứng dậy muốn đi toilet.

“Trần Xuân Độ, sao anh lại ở đây?”

Đột nhiên có một giọng nói ngọt ngào dịu dàng vang lên, khiến vẻ mặt của anh lập tức cứng đờ!

Còn mấy người Lê Kim Huyên và Irene quay đầu nhìn theo bóng dáng đang bước nhanh tới gần vô cùng khó hiểu.

“Ngồi xuống.” Giọng điệu của Lê Kim Huyên trở nên lạnh lùng, người thông minh như cô lập tức đoán ra được điều gì đó.

Trần Xuân Độ ngoan ngoãn ngồi xuống, Lê Kim Huyên lạnh lùng nhìn bóng dáng đang tới gần.

Trần Xuân Độ ngồi bên cạnh Lê Kim Huyên toàn thân run lên, anh cảm nhận được từ trên người Lê Kim Huyên tỏa ra hương thơm dễ chịu và thanh mát... và cả sắc mặt lạnh như băng vô cùng rõ ràng!

Đường Nhu đi tới bàn, liếc nhìn xung quanh rồi nở nụ cười tạ lỗi với Lê Kim Huyên: “Xin lỗi, làm phiền một chút, tôi có thể nói vài lời với anh Trần được không?”

“Đương nhiên là được.” Giọng nói của Lê Kim Huyên trong trẻo dễ nghe, còn Trần Xuân Độ thì tối tăm mặt mày! Khóc không ra nước mắt!

Đường Nhu gật đầu, nhìn Trần Xuân Độ, nhẹ giọng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

“Tôi...” Trần Xuân Độ đang định giải thích, nhưng lại bị cô ta cắt ngang: “Có công chuyện mà anh nói chính là dùng bữa cùng bọn họ, còn không có thời gian với tôi?”

Da đầu của Trần Xuân Độ tê dại, trời đất... khó khăn lắm cuối cùng mình cũng dần dần có được ấn tượng tốt trong lòng Lê Kim Huyên, Đường Nhu vừa xuất hiện sắp biến mọi thứ thành công cốc mất rồi!

Trần Xuân Độ lập tức cảm nhận được luồng khí sát khí lạnh lẽo từ phía sau!

“Anh là đồ tồi tệ!” Đường Nhu nghiến răng, hai mắt đỏ ngầu, giơ tay tát vào mặt Trần Xuân Độ Thần một cái!


Bốp!


Cái tát này, ngay cả Trần Xuân Độ cũng chết lặng!


Đây đúng là... diễn viên Oscar! Mắt muốn đỏ là đỏ ngay!


Đây là vu khống! Tuyệt đối là vu khống!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK