Nhiều khán giả trên khán đài lần lượt đứng dậy, có người đi vệ sinh, cũng có một số nhân vật lớn khách quý trong khu VIP lần lượt đưa cành ô liu về những tuyển thủ tham gia thi đấu kia, muốn thiết lập mối quan hệ.
Trương Bảo Thành trở về khán đài, Lê Kim Huyên vội tiến tới, quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”
“Không sao.” Tuy Trương Bảo Thành bảo Lê Kim Huyên không cần quá lo lắng, nhưng trên thực tế, sắc mặt Trương Bảo Thành lại thể hiện rõ sự mệt mỏi, trong vòng một ban nãy của Chung Cực Tam Đao nếu không phải có vị giám khảo bí ẩn kia, rất có thể lúc này ông ta đã bị loại rồi, cả quá trình ông ta vô cùng căng thẳng, vô cùng tiêu hao sức lực.
“Không sao thì tốt.” Sau khi Lê Kim Huyên xác nhận Trương Bảo Thành bình an vô sự thì gật đầu, xem như đã yên tâm hơn đôi chút.
“Hội trưởng Trương, vòng thứ hai có nắm chắc chứ?” Tô Loan Loan ngồi cạnh lo lắng nói.
Sắc mặt Trương Bảo Thành có chút trắng bệch, nói: “Nếu là trước kia, có lẽ là có, nhưng lần này, trong ban giám khảo có mấy giám khảo từng có mâu thuẫn với tôi trước kia, hơn nữa còn có Song Tử Thần ở đây, đừng nói là lấy quán quân, đến cả vòng hai này trong lòng tôi cũng không tự tin.”
Trương Bảo Thành nhìn Lê Kim Huyên, trong ánh mắt là vẻ ăn năn: “Xin lỗi, tổng giám đốc Lê, e là phải khiến cô thất vọng rồi.”
Lê Kim Huyên xua tay, nhẹ giọng an ủi nói: “Không sao, ông cố hết sức rồi là được, vốn tôi đã không mong có thể tiến vào Chung Cực Tam Đao, lần này còn có thể vào được vòng hai thì đã là chuyện rất đáng mừng rồi, tôi đã chuẩn bị xong tâm lí từ sớm rồi, có thể chấp nhận mọi kết quả…”
Lê Kim Huyên khẽ ngừng lại, rồi nhìn về phía ban giám khảo, chỉ vào vị giám khảo áo đen kia, hỏi Trương Bảo Thành: “Hội trưởng Trương, ông quen người này sao?”
Trương Bảo Thành nhìn qua, nghi hoặc lắc đầu, nói: “Không quen, nhưng cậu ấy đã giúp tôi vào vòng hai, không có cậu ấy, tôi hoàn toàn không thể nào vào vòng trong được.”
“Kì lạ, chúng ta đều không quen biết anh ta, sao anh ta lại ra tay giúp đỡ chứ?” Lê Kim Huyên nhíu mày, cô vốn tưởng rằng vị giám khảo áo đen này quen biết Trương Bảo Thành, nhưng cô đã nhầm rồi.
“Khi nào thì có giám khảo đặc biệt xuất hiện?” Trương Bảo Thành lẩm bẩm nói.
Ánh mắt Lê Kim Huyên hướng về phía ban giám khảo, ánh mắt của cô tập trung trên người Trần Xuân Độ, mắt cô lóe sáng rồi rơi vào trầm tư.
“Bóng dáng này dường như có chút quen mắt…” Tô Loan Loan đứng ở phía sau Lê Kim Huyên, nghe Lê Kim Huyên lẩm bẩm vậy, sắc mặt trở nên kì lạ.
Cô ta rất muốn nói cho Lê Kim Huyên, bóng dáng mà Lê Kim Huyên cảm thấy vô cùng quen mắt này chính là tên mà trước đó Lê Kim Huyên nghiến răng nghiến lợi, tức đến sôi máu kia.
Nhưng cô ta biết rõ, cho dù cô ta có nói với Lê Kim Huyên như vậy, e rằng Lê Kim Huyên cũng không tin.
Ánh mắt Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ đầy sự tò mò và khó hiểu, cô ta không biết Trần Xuân Độ đã làm như thế nào, nhưng cô ta lại càng bội phục Trần Xuân Độ hơn, chẳng mấy chốc, biến thân một cái đã trở thành giám khảo đặc biệt chính thức rồi, chuyện này đến cả Trương Bảo Thành cũng không biết.
“Tổng giám đốc Lê, hội trưởng Trương, đều ở đây cả à, xem ra nơi này náo nhiệt thật nhỉ.”
Đúng lúc này, một giọng nói bình thản truyền đến từ bên cạnh, Lê Kim Huyên quay đầu lại, chỉ thấy một người được bảo vệ bởi vài vệ sĩ đang chậm rãi bước tới, từng bước chân đều mang khí thế khó diễn tả thành lời, khiến người này càng lúc càng trở nên hiên ngang, đặc biệt.
Sau khi Lê Kim Huyên nhìn thấy người này, ánh mắt xinh đẹp lập tức xuất hiện sự cảnh giác và địch ý.
Mà sâu trong đôi mắt người kia như chứa cả vũ trụ, toàn thân tỏa ra khí chất vô cùng thần bí, khiến cả người anh ta trông vô cùng huyền ảo.
“Lê Thần Vũ.” Đôi môi đỏ mọng quyến rũ của Lê Kim Huyên thốt ra một cái tên.
Chỉ là khác với vẻ yêu kiều ở thành phố T, thái độ của Lê Kim Huyên đối với Lê Thần Vũ lúc này vô cùng lạnh nhạt.
Sau khi đến Yên Kinh, Lê Thần Vũ cũng gây hấn hết lần này đến lần khác, khiến ấn tượng của Lê Kim Huyên đối với Lê Thần Vũ đã trở nên vô cùng tệ.
Lê Thần Vũ, xuất thân từ gia tộc mà Lê Kim Huyên bị đuổi đi, Lê Kim Huyên lúc này không có bất cứ lí do nào có thể mỉm cười đối đãi với Lê Thần Vũ.
Một khoảng thời gian không gặp, Lê Kim Huyên cảm thấy có chút buồn nôn, Lê Thần Vũ càng lúc càng thâm sâu khiến người khác không thể nào nhìn thấu anh ta đang nghĩ gì.
“Không ngờ hội trưởng Trương cũng ở đây.” Lê Thần Vũ nhìn Trương Bảo Thành, không mặn không nhạt nói một câu, giọng điệu bình thản như nước, nhưng ánh mắt của anh ta lại không hề nhìn về phía Trương Bảo Thành, đây là sự khinh thường trắng trợn.
Sắc mặt Trương Bảo Thành cứng nhắc, Lê Kim Huyên dứt khoát lên tiếng nói: “Lê Thần Vũ, có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Lê Thần Vũ mỉm cười: “Tôi đến là để chúc mừng hội trưởng Trương, chúc mừng hội trưởng Trương đã vượt qua nguy hiểm vào vòng trong.”
Tuy gương mặt Lê Thần Vũ tràn ngập ý cười, nhưng lời nói lại khó hiểu, ai cũng biết rõ, anh ta hoàn toàn không có ý tốt.
“Cảm ơn đã chúc mừng.” Hiển nhiên là Trương Bảo Thành biết Lê Thần Vũ, đương nhiên ông ta không dám đắc tội, khóe miệng mấp máy một lát rồi gật đầu.
“Tôi rất thích dũng khí này của hội trưởng Trương, tôi không ngờ hội trưởng Trương cũng có thể bỏ thể diện qua một bên mà tham gia Chung Cực Tam Đao, dũng khí đáng khen lắm.” Lê Thần Vũ mỉm cười, nhìn hội trưởng Trương nói, giọng nói anh ta rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có chút kì lạ, lúc ánh mắt sâu thẳm của anh ta nhìn qua phía Trương Bảo Thành, cơ thể Trương Bảo Thành bất giác run rẩy.
“Cảm ơn ý tốt của anh, chỉ là chuyện chúng tôi tham gia Chung Cực Tam Đao không cần người ngoài khua tay múa chân.” Lê Kim Huyên thay Trương Bảo Thành lạnh nhạt đáp.
“Người ngoài? Kim Huyên, hình như cô mới là cái người ngoài đó đó, cơ thể chảy dòng máu nhà họ Lê, mang họ Lê, lại bị nhà họ Lê đuổi cổ ra khỏi cửa, trong mấy người chúng ta, hình như chỉ có cô mới đủ tư cách để được gọi là người ngoài thôi.” Lê Thần Vũ nhìn Lê Kim Huyên, nói rõ từng câu từng chữ, câu nói này vô thức đâm trúng vết sẹo trong lòng Lê Kim Huyên, khiến gương mặt của cô lập tức được phủ một lớp sương mù.
Trương Bảo Thành đứng bên cạnh, nghe Lê Thần Vũ nói như vậy lập tức cứng đờ ra, ông ta nhìn Lê Kim Huyên, có chút không kịp phản ứng, không thể chấp nhận nổi, Lê Kim Huyên, nữ tổng giám đốc của doanh nghiệp hàng đầu thành phố T lại có quan hệ phức tạp như vậy với một gia tộc lớn ở Yên Kinh.
“Tôi đã sớm không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Lê nữa, anh mà còn nói nữa thì chính là bôi nhọ, phỉ báng tôi!” Sắc mặt Lê Kim Huyên lạnh lùng, đáp lại một cách dứt khoát không chút do dự, giây phút đó, tính cách cứng cỏi và ý chí kiên cường của cô đã chống đỡ cho cô, tỏa ra ý chí mạnh mẽ nhất, chống lại áp lực mà lời nói của Lê Thần Vũ mang tới!
Đối diện với cơn giận của tổng giám đốc nữ thần, Lê Thần Vũ nhếch miệng nở một nụ cười nhạt đầy sâu xa bí ẩn.
Đúng lúc này, có hai người bước tới, bọn họ bước đến phía sau Lê Thần Vũ, cung kính nói: “Cậu Lê.”
Lê Thần Vũ quay đầu lại, nhìn thấy hai người đó, gật đầu rồi quay người lại nói với Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyên: “Giới thiệu với hai người một chút, hai tiền bối này là bạn cực tốt của tôi, lần này, họ đại diện cho tôi tham gia Chung Cực Tam Đao.”
Lê Thần Vũ vừa dứt lời, ánh mắt của Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành bèn nhìn về phía hai người kia, sắc mặt hai người chợt thay đổi!
Trương Bảo Thành nhìn thấy hai người kia, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó tin, cơ thể run rẩy mạnh mẽ, hai tay không thể khống chế mà run rẩy!
Trương Bảo Thành nhìn chằm chằm hai người kia, tròng mắt như sắp rơi xuống đất!
Lê Kim Huyên nhìn thấy hai người kia, con ngươi xinh đẹp hơi co lại, không thể tiếp tục duy trì vẻ bình thản được nữa.
“Song Tử Thần…” Trương Bảo Thành thất thanh nói, ông ta nhìn Lê Thần Vũ, sắc mặt như vừa nhìn thấy quỷ, ông ta không thể nào liên tưởng được Song Tử Thần và Lê Thần Vũ lại với nhau!
Ông ta không thể tin nổi, Song Tử Thần, thần thoại bất bại trong giới đổ thạch lại có một ngày trở thành cấp dưới của Lê Thần Vũ!
Lê Kim Huyên không thể bình tình nổi, cô cũng hoàn toàn không ngờ tới Song Tử Thần, Song Tử Thần lại hợp tác với Lê Thần Vũ để ra tay!
Song Tử Thần, hai vị lão giả này nhàn nhạt nhìn Trương Bảo Thành, nhưng rất nhanh ánh mắt đã rời khỏi cơ thể Trương Bảo Thành, khiến Trương Bảo Thành giống như là không khí vậy, hiển nhiên, Trương Bảo Thành hoàn toàn không lọt vào mắt Song Tử Thần.
Lê Kim Huyên nhìn Lê Thần Vũ, ánh mắt xinh đẹp cuối cùng cũng để lộ vẻ nghiêm túc, Song Tử Thần liên thủ với Lê Thần Vũ, điều này đã đủ để Lê Kim Huyên phải chú tâm hơn!