Trần Xuân Độ bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy, từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường quan trường ngươi lừa ta gạt, sao có thể là mặt hàng đơn giản?
Thanh niên mở miệng: "Đại ca, tư liệu lý lịch của Lê Thần Yên... Rất đáng sợ! Thật sự chính là yêu nghiệt, đợt một thời gian nữa, chắc chắn sẽ trở thành cự phách ở Yên Kinh!”
Cùng lúc đó, một tin nhắn được gửi đến hộp thư đến của Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ mở điện thoại, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, thành tựu của Lê Thần Yên, Lê Thần Vũ hoàn toàn không thể nào so sánh được.
Trên tin nhắn viết dày đặc những khen thưởng thành tích đặc biệt của Lê Thần Yên, nhiều đến mức đáng giận!
"Một ngôi sao mới lấp lánh trong quan trường Yên Kinh... rất thú vị." Trần Xuân Độ nói đầy ẩn ý, giọng điệu thâm thúy vô tận.
"Kẻ đến bất thiện, anh trai của anh ta, khó đối phó hơn rất nhiều so với Lê Thần Vũ!” Thanh niên mở miệng: "Đại ca, hay là trực tiếp để anh em ở căn cứ đến Yên Kinh một chuyến, trực tiếp diệt môn!"
"Tạm thời không cần, căn cứ đã bại lộ, đừng hành động hấp tấp, đầu đạn hạt nhân của Metis vẫn chưa trả lại." Trần Xuân Độ khóe miệng giơ lên một độ cong thâm thúy: "Thành phố T... Sẽ có nhiều trò hay được trình diễn!”
Trần Xuân Độ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn ra xa phía ngoài cửa sổ, anh có linh cảm rằng sự xuất hiện của Lê Thần Yên... Rõ ràng cho thấy thành phố T đã nổi lên sóng gió!
......
Trong một khách sạn, Lê Thần Yên vừa đến nhận phòng trong khách sạn này, anh ta đang mặc áo choàng tắm ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn về phía phòng tắm, phía sau cánh cửa thủy tinh kia, một bóng người mảnh mai xinh đẹp yểu điệu đang hơi nước mờ ảo, mơ hồ có thể thấy được cánh tay trắng như tuyết, đường cong gợi cảm, cộng thêm tiếng nước ào ào từ trong phòng tắm truyền đến khiến cho người ta miệng đắng lưỡi khô, miên man bất định, khó mà giữ được.
Lê Thần Yên nhếch miệng lên một vòng ý cười, cũng không lâu lắm, tiếng nước chảy từ phía sau cửa kính dừng lại, cánh cửa bị đẩy ra, một thân hình mềm mại hoàn mỹ từ bên trong nhẹ nhàng bước ra, đôi chân trần như ngọc bước trên tấm thảm mềm mại, trên người còn đọng lại mấy giọt nước, quyến rũ như một đóa sen.
"Cậu chủ, em đã tắm xong." Nữ thư ký mỉm cười nói, giọng nói rất nhẹ, giống như có một ma lực nào đó khiến cho người ta khó có thể từ chối.
Ánh mắt Lê Thần Yên đảo qua thân thể mềm mại xinh đẹp của nữ thư ký, đỉnh núi cao ngất... Đôi chân dài mượt mà khiến ánh mắt anh ta càng thêm nóng bỏng, lóe lên ham muốn chiếm hữu mãnh liệt trong lòng.
"Tới đây." Lê Thần Yên mở miệng ra lệnh, giọng điệu không thể nghi ngờ.
Nữ thư ký xinh xắn cắn đôi môi đỏ, đi về phía trước một bước.
"Quỳ xuống, bò qua!” Khóe miệng Lê Thần Yên cong lên, giọng điệu vui đùa.
"Vâng." Trong lòng nữ thư ký dâng lên một cảm giác nhục nhã mãnh liệt, thân thể mềm mại hơi run rẩy, cô ta không ngờ, Lê Thần Yên lại có loại đam mê thế này, để cô ta bò qua giống như con chó...
"Ở trước mặt tôi, cô cần tôn nghiêm sao?” Lê Thần Yên chậm rãi mở miệng, truyền đến tai nữ thư ký, khiến cô ta run rẩy trong lòng.
Cô ta chỉ có thể khuất nhục bò đến trước mặt Lê Thần Yên, hai tay run run, tháo dây lưng...
Đột nhiên, Lê Thần Yên bỗng đưa tay, một tay dùng dức đè đầu nữ thư ký ấn xuống phía dưới.
Rất nhanh, ga giường nệm cao su mềm mại dần dần lộn xộn, bên trong gian phòng tràn ngập hơi thở nóng bỏng và âm thanh khiến cho người ta mặt đỏ tim run.
Cũng không lâu lắm, khi chiếc quần của Lê Thần Yên được một đôi tay mềm mại cởi ra, bên ngoài phòng tiếng lại vang lên tiếng gõ cửa không đúng lúc.
"Ai!" Ngọn lửa trong lòng Lê Thần Yên lập tức bị giội tắt hơn nửa, lạnh lùng quát.
"Cậu cả, tình huống khẩn cấp!" Một thuộc hạ ở ngoài gửi nói.
Sắc mặt Lê Thần Yên rất khó coi, nữ thư ký ở bên cạnh cuống quít nắm một góc ga giường che khuất thân thể mềm mại, trên gương mặt trắng nõn vẫn còn đang đỏ ứng.
"Có chuyện gì, không thể ngày mai hãy nói sao?" Lê Thần Yên lạnh lùng nói, vô cùng không vui!
"Cậu cả... Có người uy hiếp ngài!" Thuộc hạ nói.
"Uy hiếp?" Lê Thần Yên khẽ giật mình, đôi mắt lập lức lóe lên, lộ ra vẻ sắc bén!
Lê Thần Yên, khí chất thâm trầm toàn thân lập tức bị sát khí mãnh liệt thay thế, toàn thân giống như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ!! Sắc bén dị thường!
Khí chất kiêu ngạo của cậu cả nhà họ Lê bộc lộ ra, đó là sự tự tin của anh ta với tư cách là cậu chủ nhà họ Lê!
Lê Thần Yên mặc áo choàng tắm vào, mở cửa phòng, một người thuộc hạ nhà họ Lê đứng ở cửa, cung kính đưa điện thoại ra.
"Cậu cả, chúng tôi vừa nhận được một tin nhắn có ảnh chụp và video từ một số lạ gửi đến, mời ngài xem qua!” Thuộc hạ cung kính đưa điện thoại ra.
Lê Thần Yên nhận điện thoại, đôi mắt đảo qua, sau đó đôi mắt nhanh trong chở nên u lãnh sắc bén.
"Ảnh chụp trước đó cậu hai thua trận chạy tán loạn, từng bức anh chụp đều chật vật không chịu nổi, mà video kia, có lẽ là clip cậu hai ăn nói khép nép xin lỗi!” Thuộc hạ cung kính nói: “Cậu cả, người gửi những thứ này đến ý đồ hẳn rất rõ ràng, là đang cảnh cáo uy hiếp ngài."
Sắc mặt Lê Thần Yên lạnh lẽo, hiện lên một tia dữ tợn, bàn tay cầm điện thoại đi động bỗng nhiên phát lực, điện thoại rạn nứt.
"Cảnh cáo?" Lê Thần Yên giận quá hóa cười, sắc mặt tái xanh: "Tôi chưa bao giờ nhận bất cứ uy hiếp cảnh cáo nào!”
Lê Thần Yên vừa đến thành phố T, đã dám cảnh cáo Lê Thần Yên, kẻ cầm đầu cuồng ngạo phách lối đến mức nào, hoàn toàn không để nhà họ Lê vào trong mắt!
Những hình ảnh và video này, rõ ràng là mỉa mai Lê Thần Yên, cảnh cáo anh ta đừng quá phận, nếu không thì kết cục cũng giống như ảnh chụp và video này.
"Thành phố T, lại có người gan to bằng trời, dám làm chuyện như vậy." Thuộc hạ kia nói.
"Nếu như là gan của anh ta không to, Thần Vũ cũng sẽ không bị đứt một tay!” Sắc mặt Lê Thần Yên lạnh lẽo: “Lễ gặp mặt của anh ta... Rất tốt, đi mở tiệc chiêu đãi nhà họ Lê, tối mai, tôi mời khách ở khu vực phồn hoa nhất của thành phố T, những người được mời, nhất định phải đến!”
"Vâng." Thuộc hạ vội vàng quay người rời đi, Lê Thần Yên đóng cửa phòng, nói nhỏ: “Đấu với tôi, anh có tư cách sao?”
Lê Thần Yên đi đến bên giường, chỉ thấy nữ thư ký xinh đẹp co quắp trong chăn, khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ lộ ra vẻ mong đợi:, "Xảy ra chuyện gì, sao lâu như vậy."
Lê Thần Yên giật ga giường ra, nữ thư ký xinh đẹp hét lên một tiếng, hai tay che ngực, hoảng sợ nhìn Lê Thần Yên.
Lê Thần Yên thô bạo đè lên, nhanh chóng cởi áo choàng tắm, giống như một con mãnh thú xổ lồng, điên cuồng xâm chiếm nữ thư ký xinh đẹp.
"Đều không có cảm giác..." Nữ thư ký xinh đẹp từ bỏ vùng vẫy, Lê Thần Yên nhẹ nhàng như quân tử, ai có thể nhờ anh ta lại có một mặt thô lỗ như vậy!
Dưới khí chất lạnh nhạt kia, che giấu một bộ mặt thật khiến nữ thư ký xinh đẹp không ngờ!
......
Sáng sớm hôm sau, Lê Kim Huyên mở đôi mắt đẹp nhập nhèm ra, cảm giác đau nhức bên hông khiến cô nhanh chóng khôi phục ý thức, nhớ tới chuyện xấu hổ tối qua.
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên lập tức lạnh lẽo, giờ phút này cô hận không thể chặt Trần Xuân Độ ngay lập tức!
Lê Kim Huyên vừa thẹn vừa giận... Trần Xuân Độ gan to bằng trời, cũng dám động tay động chân với cô, đáng giận hơn là, sau đó cô lại ngủ thiếp đi, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, ngộ nhỡ Trần Xuân Độ làm chuyện xấu...
Lê Kim Huyên cúi đầu, nhìn quần áo mình mặc vẫn hoàn hảo, mới yên tâm đôi chút.
Lê Kim Huyên tắm rửa thay quần áo xong, trang điểm nhẹ hàng, xỏ dép chậm dãi từ trên lầu hai đi xuống, khi cô nhìn thấy Trần Xuân Độ, đôi mắt đẹp co rụt lại, lộ ra vẻ sắc bén.
Lê Kim Huyên ngồi đối diện Trần Xuân Độ, nhìn Trần Xuân Độ ăn như hổ đói không chút phong độ, hỏi: “Tối hôm qua anh rất lợi hại nha!”
Giọng điệu của Lê Kim Huyên rất lạnh, sắc mặt khó coi, khiến trong lòng Trần Xuân Độ bỗng nhiên có cảm giác không ổn.
"Lê tổng, bây giờ eo của em có phải đã thoải mái hơn so với lúc trước không, bệnh của em tối hôm qua đã được anh làm dịu hơn một nửa...” Trần Xuân Độ nịnh nọt giải thích, lại bị Lê Kim Huyên không chút do dự ngắt lời: "Tối hôm qua khi tôi nói anh dừng lại, anh vẫn xoa bóp rất vui vẻ nha?”
"Ây..." Trần Xuân Độ xấu hổ, anh không ngờ Lê Kim Huyên ngủ một giấc tỉnh, vẫn còn xoắn xuýt chuyện này.
"Tiểu Huyện, cậu ta cũng là vì muốn khiến cậu bớt đau!” Tô Hiểu Vân ở bên cạnh cười khuyên nhủ.
"Tô Hiểu Vân, có phải cậu có một chân với anh ta không? Lần nào cũng che chở cho anh ta!” Lê Kim Huyên hai tay chống nạnh, đôi môi đỏ dịu dàng mở ra nói.
Tô Hiểu Vân lạnh nhạt: "Anh ta là người đàn ông của cậu, nếu tớ có một chân với anh ta, điều này không phải có nghĩa rằng cậu không có bản lĩnh, giữ không được trái tim của người đàn ông của cậu sao?”
"Cậu..." Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên trợn lên, luận về miệng lưỡi, sao cô có thể vượt qua Tô Hiểu Vân, người đã trở về sau nhiều năm vất vả lập nghiệp du học ở nước ngoài?
Lê Kim Huyên nói không lại Tô Hiểu Vân, dứt khoát giở trò vô lại, đôi chân dài trừng thẳng tắp, thở phì phò bĩu đôi môi đỏ, dáng vẻ tức giận.
"Cậu có ăn hay không, những món này đều là chồng cậu làm, cậu lấy oán trả ơn thì cũng đừng ăn!” Tô Hiểu Vân cười nói.
"Không thèm tính toán chi li với loại người như cậu!” Lê Kim Huyên bĩu đôi môi đỏ, bỗng nhiên đứng dậy, đi lên phòng ngủ.
Trần Xuân Độ lộ ra vẻ xấu hổ: “Chuyện này nên xử lý thế nào?”
"Cô ấy luôn luôn nói năng chua ngoa nhưng trái tim lại mềm như đậu hũ, có lẽ khó tiếp nhận chuyện tối hôm qua cậu khiến cô ấy như vậy... Không sao, cậu đem bữa sáng lên là được!” Tô Hiểu Vân vô cũng hiểu rõ Lê Kim Huyên, nói.
Trần Xuân Độ gật đầu, bưng một bàn bữa sáng đi đến lầu hai, sau khi đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy Lê Kim Huyên tựa bên giường, đường cong bóng lưng rất gợi cảm.
"Kim Huyên, anh mang bữa sáng lên cho em!” Trần Xuân Độ dịu dàng nói.
"Ai bảo anh đi vào, ra ngoài!” Lê Kim Huyên đưa lưng về phía Trần Xuân Độ, không quay người nói.
Trần Xuân Độ ngượng ngùng cười nói: "Người là sắt, cơm là thép, không ăn thì sẽ bị đói, em ăn một chút thôi cũng được, như vậy mới có sức để đấu với chị Tô!”
Lê Kim Huyên nghe thấy lời này của Trần Xuân Độ, sắc mặt hơi chậm lại: "Để qua một bên, anh có thể ra ngoài!”
"Được rồi, ăn sớm chút đi, nhân lúc còn nóng ăn mới ngon!”
Chờ đến khi Trần Xuân Độ rời khỏi phòng, trên gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên không thể khống chế nổi, toát ra vẻ phức tạp, đột nhiên cô không biết nên dùng thái độ gì để đối xử với Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ đã nỗ lực quá nhiều vì cô, chịu mệt nhọc, không một lời oán giận, thậm chí khiến cô cảm thấy có chút áy náy.
Lê Kim Huyên cầm lấy một miếng sandwich, sau khi cắn một miếng, uống một ngụm sữa ấm, trên gương mặt lại càng lộ ra vẻ phức tạp... Bữa sáng hằng ngày đều do Trần Xuân Độ làm, mình lại còn thường xuyên đối xử với Trần Xuân Độ như thế...
Lê Kim Huyên than nhẹ một tiếng, muốn trách chỉ có thể trách Trần Xuân Độ Thái không có tiền đồ, nếu như Trần Xuân Độ có chút tiền đồ, chỉ cần mạnh bằng một phần nhân vật thần bí kia, đương nhiên Lê Kim Huyên sẽ không có thái độ như vậy với Trần Xuân Độ!