Còn anh đường đường chính chính là người kế thừa của gia tộc đổ thạch nổi tiếng. Người trong giới đổ thạch, người trên thế giới làm gì có ai không cung kính anh, ai dám lén lút đặt cho anh biệt danh này chứ?!
Ngọc Vinh Hiên điển trai, thu hút biết bao cô gái trẻ, khiến họ si mê, đắm đuối, bản thân anh còn là ngôi sao mới trong lớp người trẻ tuổi của giới đổ thạch, từng là người đại diện cho từ “hoàn hảo”…. tao nhã, lịch sự, phong lưu, lễ độ… nhưng bây giờ lại bị cái tên khốn nạn đáng chết kia gọi là tên đàn bà?
Đây chính là một sự sỉ nhục, Trần Xuân Độ đang công khai khiêu khích anh!
“Kẻ hèn! Ngươi nhất định phải chết!” Ngọc Vinh Hiên siết chặt con dao găm, tức đến nỗi cả người phát run!
Ngọc Vinh Hiên ghét nhất bị người khác gọi là “tên đàn bà”, anh có thực lực, có tài hoa, còn có cả nhan sắc… ngược lại Trần Xuân Độ chẳng có gì cả, chỉ là một tên ở rể, thậm chí nếu không có nữ thần Tổng Giám đốc, Trần Xuân Độ chắc chắn không thể sống tiếp được… anh ta có tư cách gì cười nhạo mình chứ? Anh ta dựa vào cái gì?!
Ngọc Vinh Hiên nghiến răng nghiến lợi, cục tức này của anh… cụm từ “tên đàn bà” chính là điểm yếu của Ngọc Vinh Hiên anh, nhưng lại bị Trần Xuân Độ vô tình đâm vào, điên cuồng xát muối lên vết thương của anh!
“Ngươi mới là tên đàn bà, cả nhà ngươi là tên đàn bà!” Ngọc Vinh Hiên nhìn máy tính bảng, nghe Trần Xuân Độ ngạo mạn nói khoác thì tức đến nỗi hai mắt sắp biến thành màu đen!
Ngọc Vinh Hiên đã không còn quan tâm đến cái gì gọi là khí chất tao nhã, phong độ thân sĩ nữa rồi… Bây giờ anh ta đang vô cùng tức giận, đầu cũng sắp bốc khói luôn rồi!
Tên thuộc hạ đứng trước mặt Ngọc Vinh Hiên thấy Ngọc Vinh Hiên đang cực kỳ tức giận thì cả người cũng run lẩy bẩy, toàn thân run rẩy… Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cậu Ngọc trước nay vẫn luôn dịu dàng, tao nhã tức giận như vậy!
Nhiệt độ không khí giảm xuống cực mạnh, tên thuộc hạ không dám thở mạnh, thậm trí khi đối diện với cậu Ngọc đang nổi trận lôi đình, anh ta dường như còn nhịn không được cúi đầu quỳ lạy!
“Đợi Thái Thượng Trưởng lão tỉnh lại thì đó chính là ngày chết của ngươi!” Ngọc Vinh Hiên nghiến răng, nghiến lợi, đưa ra lời nguyền độc ác.
… ….
Nhưng cùng lúc này, trong phủ nhà họ Lê ở Yên Kinh, một chiếc xe con chậm rãi dừng lại, Lê Thần Vũ đi vào khu nhà cao cấp, vừa khéo nhìn thấy Lê Hồng đang dùng bữa trong nhà bếp rộng rãi.
Trên chiếc bàn dài, to lớn, sang trọng đặt đầy những đĩa thức ăn ngon miệng, đẹp mắt. Sau khi Lê Thần Vũ nhìn thấy Lê Hồng, vẻ mặt của anh ta lập tức trở nên tôn kính hơn, nói: “Ông nội.”
Lê Hồng gật đầu, mặc dù ông ta đang dùng bữa nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi ti vi.
“Không phải ông nội đang xử lý chuyện triều chính ư? Sao hôm nay lại trở về sớm hơn thời hạn thế?” Trên gương mặt điển trai của Lê Thần Vũ lộ ra tia nghi ngờ.
Lê Hồng nói: “Gần đây Yên Kinh không an phận lắm, ta trở về trấn thủ trước, để tránh xảy ra chuyện loạn lạc.”
“Có nhân vật lớn đó ở đây, có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Nếu người kia đã để mắt tới nước C thì chứng tỏ thực lực cũng đẳng cấp.” Lê Thần Vũ ngồi xuống bên cạnh Lê Hồng, cầm dao nĩa lên, chọn một miếng bò bít tết.
“Nhân vật lớn đó quản lý chuyện của Yên Kinh nhưng bây giờ có rất nhiều thế lực nước ngoài đang nhắm vào đại hội đổ thạch, nhìn chằm chằm như hổ đói, nhân vật lớn của phương Tây cũng đến… Yên Kinh sắp có sóng to gió lớn rồi.” Lê Hồng chậm rãi lên tiếng, giọng điệu vô cùng thâm thúy.
Lê Thần Vũ bừng tỉnh, Lê Hồng nhìn sang Lê Thần Vũ, hỏi: “Lấy được danh sách Trung Cấp Tam Đao chưa?”
“Sắp rồi ạ…” Lê Thần Vũ mỉm cười, trong giọng nói lộ ra tia tự tin: “Gần đây người của cháu đã điều tra ra, phía ban tổ chức của đại hội đổ thạch đang cử người đi quan sát chúng ta, không lâu nữa đâu, họ sẽ tìm đến cháu.”
Lê Hồng gật đầu, trong ánh mắt nhìn Lê Thần Vũ có thêm tia vui vẻ, yên tâm: “Lần này cháu làm tốt lắm.”
“May có ông nội mời được hai vị tiền bối, nếu không có sự giúp đỡ của họ, cháu sẽ không thể tiến hành suôn sẻ như vậy ở khu đổ thạch cao cấp, ngược lại nửa bước cũng khó thực hiện ấy chứ.” Lê Thần Vũ cười nói.
“Ta mời họ đến là để lót đường cho cháu, trước đây ta không phát hiện ra thiên phú của cháu… Khiến cháu gặp phải quá nhiều chông gai vốn dĩ không thuộc về cháu… Bắt đầu từ hôm nay chắc chắn sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa.” Lê Hồng cười hiền, ánh mắt nhìn Lê Thần Vũ đầy tán thưởng.
Lê Hồng và Lê Thần Vũ nói chuyện rất vui vẻ, hai người ở một bên nói chuyện nhưng Lê Hồng thỉnh thoảng lại ngó xem ti vi.
“Cũng thú vị đấy.” Lê Hồng đột nhiên ngưng mắt lại, vẻ mặt thoải mái lộ ra biểu cảm đầy ý vị. Ông ta nhìn chằm chằm ti vi, vô cùng hứng thú với tin tức được phát lúc này.
Lê Thần Vũ nhìn theo ánh mắt của Lê Hồng, vừa liếc cái đã nhìn thấy bản tin trên ti vi đang phát đoạn đối thoại giữa Trần Xuân Độ và Diệp Thiến Nhiên.
Lê Thần Vũ nhìn thấy Trần Xuân Độ xuất hiện trên ti vi thì hai mắt lập tức cứng đờ, nhưng ngay sau đó sắc mặt khôi phục lại vẻ thản nhiên thường ngày. Trên mặt anh ta nhìn không ra bất cứ cảm xúc bất thường nào.
Cảm xúc ban nãy chỉ thoáng qua mà thôi, ngay sau đó đã được Lê Thần Vũ che giấu rất tốt.
“Ta quả nhiên không nhìn nhầm người mà, cậu ta thật sự khác với những người bình thường.” Lê Hồng nhìn Trần Xuân Độ trên màn hình ti vi, trong mắt lộ ra tia tán thưởng, chốc chốc lại gật đầu, nói với Lê Thần Vũ: “Thần Vũ, ta biết trước đây giữa hai cháu từng có va chạm nhỏ, nhưng đó đã là quá khứ rồi, mong cháu không so đo, tính toán, bởi vì cháu là người phải làm chuyện lớn, đừng để bụng đến những chuyện cỏn con trước kia nữa.”
Lê Thần Vũ gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn, nghe lời: “Cháu biết rồi, chủ nhà.”
Lê Hồng gật đầu, tiếp tục xem ti vi, nhưng ông ta không hề chú ý thấy, trong mắt Lê Thần Vũ thoáng xẹt qua tia lạnh lẽo, âm u, chớp mắt lại biến mất, không nhìn thấy.
… …
Sau khi trở về khách sạn, Lê Kim Huyên bị công việc làm cho cả người mệt mỏi lập tức đặt mông ngồi xuống ghế sofa, bật ti vi lên xem.
Ngay sau đó, nữ thần Tổng Giám đốc bèn bị thu hút bởi tin tức được phát trong vi vi. Ánh mắt xinh đẹp của nữ thần Tổng Giám đốc nhìn chằm chằm cảnh tượng trên ti vi, sắc mặt ngày càng trở nên lạnh lẽo, khó coi!
Sau khi nữ thần Tổng Giám đốc mở điện thoại ra và nhìn thấy nhiều tin tức hơn nữa, gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ lạnh lẽo, cơn giận khiến cả người cô run rẩy!
“Vô liêm sỉ! Không biết xấu hổ!” Nữ thần Tổng Giám đốc nghiến răng, một luồng khí mạnh mẽ giống như Nữ Vương toát ra từ trên người cô, giống như biến thành Tổng Giám đốc bá đạo!
Nữ thần Tổng Giám đốc thở hổn hển tắt ti vi, uống ngụm nước lạnh thật lớn để bản thân bình tĩnh lại.
Lát sau, cửa phòng của nữ thần Tổng Giám đốc vang lên tiếng gõ cửa, Lê Kim Huyên không quan tâm, cho đến khi tiếng của Tô Loan Loan truyền đến từ bên ngoài: “Tổng Giám đốc Lê, cô đừng giận quá…”
Cả gương mặt Lê Kim Huyên bỗng cứng đơ, ngay đến cả Tô Loan Loan cũng biết đã xảy ra chuyện gì! Tin tức ùn ùn kéo đến như vũ bão này nếu truyền đến thành phố T thì mặt mũi của mình sẽ bị tên khốn đó làm mất hết!
Lê Kim Huyên càng nghĩ càng tức, cô bèn lạnh lùng nói với người bên ngoài cửa: “Canh giữ ở bên ngoài, tôi không muốn nhìn thấy tên khốn đó xuất hiện trước cửa phòng tôi!”
Ngay lúc này, nữ thần Tổng Giám đốc không muốn nhìn thấy Trần Xuân Độ một chút nào cả, cô cũng không dám bảo đảm, nhìn thấy Trần Xuân Độ cô sẽ không chém chết anh ta!
“Vâng!” Tô Loan Loan đứng ở cửa phòng với sắc mặt rất kỳ lạ. Cô ta cười khổ một tiếng, vô hình chung, có lẽ ngay đến cả bản thân nữ thần Tổng Giám đốc cũng không hề phát hiện ra dường như cô đang ngày càng để ý đến người đàn ông đó…