Nếu Lê Kim Huyên có ở đây, tuyệt đối sẽ há hốc mồm, cô sẽ không ngờ rằng, người đàn ông bình thường biết vâng lời trước mặt cô, giờ phút này lại bừa bãi tự phụ như thế!
Có lẽ, đây mới là dáng vẻ vốn có của anh, dáng vẻ ngông cuồng ngạo mạn này mới đúng là của đại ca nước ngoài!
“Anh thật ngông cuồng... Tốt lắm, tôi chờ!” Lê Thần Vũ giận quá hóa cười, thân thể anh ta đang run rẩy, vốn liếng của anh ta ở thành phố T đều bị Trần Xuân Độ phá hủy, điều này đã chọc điên anh ta!
“Ngày mai, chờ anh ở quán trà.” Lê Thần Vũ dập điện thoại, ánh mắt tối tăm sắc bén như mũi kiếm, áp lực đáng sợ trên người đang lan tỏa ra bốn phía.
Cô cả cô hai và Lê Quán Sâm đều nín thở, giờ phút này Lê Thần Vũ đang lửa giận ngập trời, không ai dám chọc ổ kiến lửa!
Lê Thần Vũ nhanh chóng bấm một số điện thoại, gọi cho Metis: “Mọi chuyện bị lộ, ngày mai tôi hẹn tên đó đến quán trà, đây là thời cơ tốt của cô!”
Metis bên kia điện thoại đang nằm trên cái giường mềm mại Simmon, sau khi nhận được điện thoại, cô ta nhíu mày lại, đôi mắt đẹp lóe lên một lát, sau đó đáp lại một tiếng.
Rất nhanh, trong thế giới ngầm phương Tây ở Châu Âu, trên một sân bay quốc tế, có một chiếc phi cơ tư nhân đang cất cánh bay về hướng nước C.
...
Bên trong văn phòng của tổng giám đốc, Lê Kim Huyên đang xem tin tức, cả tập đoàn Lê thị đều rơi vào một bầu không khí khẩn trương, nếu công ty công bố nắm giữ bí mật thương nghiệp của tập đoàn Lê thị ra tay thật, như vậy tập đoàn Lê thị nhất định sẽ bị thương nặng nề.
Không ít viên chức của Lê thị bắt đầu chủ động lên tiếng vì Lê thị, muốn góp một chút sức lực.
Mà đôi mày liễu của Lê Kim Huyên chưa bao giờ giãn ra, đến nay cô vẫn không tìm được biện pháp, cô thử vô số lần, muốn đàm phán với công ty kia, nhưng bọn họ căn bản không có ý bàn bạc, điều này khiến cô cực kỳ đau đầu, sắp bể đầu sứt trán.
Đột nhiên, đôi mắt Lê Kim Huyên khựng lại, cô nhìn thấy một tin tức, trái tim bỗng loạn nhịp, cô lập tức gọi Lâm Trinh Tuyết tiến vào.
“Đi, đi hỏi thăm tình trạng hiện giờ của công ty bất động sản kia đi.” Lê Kim Huyên nhìn thấy tin tức này, trong lòng khó có thể bình tĩnh, căn bản không dám tin là sự thật.
Một lát sau, Lâm Trinh Tuyết phấn chấn đi vào, giọng điệu kích động: “Tổng Giám đốc Lê, nhà công ty kia đột nhiên phá sản!”
“Tin này có đáng tin không?” Lê Kim Huyên hỏi.
“Tuyệt đối đáng tin, bây giờ bên ngoài đều đang đồn, một công ty đang yên lành đột nhiên lại phá sản!”
Lê Kim Huyên thở phào một cái, công ty kia nắm nhược điểm của tập đoàn Lê thị, hiện giờ phá sản, vậy thì không còn sức mạnh và thủ đoạn gì để đối kháng Lê thị, cuối cùng Lê Kim Huyên cũng yên lòng.
“Nói ra cũng kỳ quái, công ty kia thật quái dị, bỗng nhiên lại phá sản, không có dấu hiệu gì cả.” Lâm Trinh Tuyết đứng trước mặt Lê Kim Huyên, nói.
“Không rõ lắm, nhưng là chuyện tốt đối với chúng ta.” Lê Kim Huyên mở miệng, sau đó bỗng nghĩ tới điều gì, trái tim cô run lên.
“Chẳng lẽ... Lại là ông ta?” Lê Kim Huyên lẩm bẩm, trước mắt hiện ra một dáng người.
Tình huống quỷ dị này cũng chỉ có một khả năng có thể giải thích.
Thật sự là người đàn ông mặc quân trang màu xanh lá kia ra tay sao?
Lê Kim Huyên nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có nhân vật đó mới có thể dễ dàng làm cho một công ty phá sản, một câu thôi đã làm cho cả đồn cảnh sát thành phố T phải chấn động.
Nhưng mà, ánh mắt của ông ta nhìn cô ngày đó, không giống như quen biết.
Ánh mắt Lê Kim Huyên thật phức tạp, người thần bí kia từng trợ giúp mình và Lê thị, một lần lại rồi lại một lần, yên lặng quét dọn chướng ngại, hóa giải nguy cơ cho bọn họ.
Không có người thần bí kia, có lẽ Lê Kim Huyên khó giữ mạng sống, nói cách khác, cái mạng này đều nhờ ông ta cứu lại.
Lê Kim Huyên vừa nghĩ, vừa nhanh chóng đẩy cửa đi vào phòng làm việc của chủ tịch.
“Ba...” Lê Kim Huyên nhẹ giọng mở miệng, lập tức nói hết ngọn ngành mọi chuyện cho Lê Duy Dương biết.
“Nếu thật sự có người này tồn tại, vậy ân tình của người ta đối với nhà họ Lê thật sự quá lớn, ba sẽ vận dụng tất cả mọi cách để điều tra.” Vẻ mặt Lê Duy Dương trịnh trọng lên, từ trước đến nay nhà họ Lê có ơn thì phải báo, mà đến bây giờ còn không biết được thân phận của người thần bí này, thật là hổ thẹn.
Mà giờ khắc này, Lê Duy Dương và Lê Kim Huyên căn bản không thể tưởng được, người thần bí mà bọn họ tìm kiếm thật lâu, đang ngồi xổm trước cửa văn phòng của Lê Kim Huyên.
“Đại ca, kiếm được cả bộn rồi, tôi cứ nghĩ sẽ ít ỏi lắm, không ngờ cái tên Lê Thần Vũ kia lại giàu đến chảy mỡ, tôi thật sự không ngờ lại gặp được người có tiền như vậy ở nước C, chẳng những không lỗ, còn lời được không ít.” Đầu bên kia điện thoại, thanh niên kêu lên oai oái, giọng nói mang đầy hưng phấn.
“Bây giờ đã có tung tích của Metis chưa?” Trần Xuân Độ hỏi.
“Không có, tôi đã điều tra cô ta, khả năng chống trinh sát của cô ta rất mạnh, thủ đoạn quá đa dạng phong phú, tôi rất sớm mất đi khả năng khống chế cô ta.” Thanh niên nói, Metis là nữ thần của thế giới ngầm phương Tây, ngay cả Trần Xuân Độ cũng phải kiêng kị cô ta ba phần, làm sao có thể để thanh niên truy vết được tung tích của mình.
“Tôi luôn có dự cảm không lành.” Trần Xuân Độ ngẩng đầu, nhìn về phía đường chân trời xa xa, trời thật xanh, nhưng trong lòng anh vẫn luôn bị một lớp lo âu bao phủ.
“Dạo này căn cứ còn ổn không?” Trần Xuân Độ hỏi.
“Có bọn họ canh chừng, căn cứ không việc gì, vị trí căn cứ rất bí mật, căn bản không ai tìm được.” Thanh niên nói: “Đại ca yên tâm đi, căn cứ sẽ không xảy ra chuyện đâu.”
...
Tối hôm đó, một đám người thân hình cao lớn đi ra từ phi cơ tư nhân, gương mặt bọn họ mang nét phương Tây điển hình, sóng mũi cao, màu da trắng, mắt xanh đậm, đến từ Châu Âu.
Hơn nữa vài người đàn ông trong đó cực kỳ bảnh trai, tuy nét mặt luôn lộ ra vẻ hờ hững lạnh lẽo, giống như một cỗ máy giết chóc, nhưng vẫn có một vài cô gái trẻ tiến lên, hy vọng được chụp ảnh chung với bọn họ.
“Easy girl, cút!” Một người đàn ông trong đó lạnh lùng nhìn lướt qua, ánh mắt kia đầy khinh miệt và xem thường!
Cô gái kia thẹn quá thành giận: “Một đám nước ngoài có gì đặc biệt chứ, chụp một tấm ảnh mà cũng không chịu, đồ hẹp hòi!”
Cô gái kia vừa dứt lời, đột nhiên, một người trong đó bước ra một bước, ngay sau đó đã bùng nổ tốc độ kinh người, tung một chân đá vào người cô gái kia!
“Rầm!”
Cô gái kia như một con diều đứt dây bay ngược về sau, trực tiếp va chạm gãy luôn cả cây cột, tiếng xương nứt vang lên răng rắc, cả người có nhiều chỗ bị gãy xương!
Vô số hành khách chung quanh khiếp sợ, đây là sức mạnh đáng sợ đến dường nào, chỉ một chân đã trực tiếp đá tàn phế một người! Đây có phải là siêu nhân hay không!
Người đàn ông kia tháo kính mát xuống, đôi mắt xanh lam có ánh sắc lạnh hiện lên, đưa mắt liếc nhìn cô gái ngã xuống đất đằng xa một cái, khinh thường cười, lập tức xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Chung quanh không ai dám ngăn cản, không ai tiến lên, sợ có kết quả giống cô gái kia!
Vô số hành khách chung quanh tránh ra bốn phía, chỉ dám đi theo từ xa xa, mãi đến khi đám người kia ra khỏi sân bay, một chiếc xe màu bạc có rèm che chậm rãi dừng lại, bọn họ đột nhiên quỳ xuống, dùng ngoại ngữ lưu loát mở miệng: “Ra mắt nữ thần trí tuệ Metis!”
“Đứng lên đi.” Cửa kính xe được kéo lên, để lộ một dung nhan rung động lòng người, tuy rằng đeo kính râm, nhưng vẫn có thể dựa vào khí chất mà cảm nhận được, đây là một mỹ nhân đẹp tuyệt thế.
“Đến khách sạn nghĩ ngơi lấy lại sức, ngày mai đi ám sát Long Vương.” Metis bình tĩnh mở miệng, mà mấy sát thủ kia càng thêm bình tĩnh, an tĩnh đến đáng sợ, giống như một bộ máy giết chóc!
Bọn họ không bị danh hiệu Long Vương kia làm sợ hãi, bởi vì, bọn họ là quân liều chết! Là quân liều chết được tổ chức sát thủ nổi tiếng quốc tế đào tạo ra, sinh ra chỉ vì giết chóc!
Tổ chức sát thủ nổi tiếng quốc tế kia rất lớn mạnh, nếu Trần Xuân Độ có ở đây, tuyệt đối sẽ rất bất ngờ, đây chính là tổ chức có thể xếp vào top50, quân liều chết được họ đào tạo cũng cực kỳ mạnh.
Vô số thủ lĩnh, quân phiệt quốc tế ở nước ngoài đều căm thù tổ chức sát thủ này, bởi vì khó có thể chống cự hành động ám sát của quân liều chết mà bọn họ đào tạo ra, hầu như lúc nào cũng thuận lợi, bách chiến bách thắng!
...
Màn đêm rất yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ, hôm nay Trần Xuân Độ đã không có vẻ cợt nhả của ngày thường, anh đứng ở cửa sổ, ngắm nhìn xa xa, màn đêm thâm thúy như mực kia mang đến cho anh một dự cảm chẳng lành.
Loại dự cảm này càng ngày càng rõ ràng, làm anh càng cảm thấy không khí nặng nề, là điềm báo trước khi mưa giông gió bão kéo đến.
“Uống một ly không?” Đột nhiên, sau lưng anh vang lên một tiếng nói thật trong trẻo, Trần Xuân Độ quay đầu, nhìn thấy Lê Kim Huyên đang cầm chai rượu và ly đứng ở cửa, đôi mắt đẹp khẽ chớp, trong trẻo mê người.
Trần Xuân Độ ngẩn ra, lại nhanh chóng phản ứng lại... Con mẹ nó, Lê Kim Huyên lại chủ động tìm anh uống rượu!
Trần Xuân Độ thầm kích động trong lòng, đây là lần đầu a! Sao anh có thể từ chối chứ!
“Được.”
Trần Xuân Độ gật như gà con mổ thóc, Lê Kim Huyên chân thành tiếp cận, cô mặc một cái áo choàng tắm, da thịt tuyết trắng lỏa lồ ra ngoài, rung động tâm hồn.
Thậm chí Trần Xuân Độ còn có thể ngửi thấy hương thơm phát ra từ trên người cô, khiến Trần Xuân Độ chưa uống đã say.
Rượu được rót vào ly, hai người chạm cốc, uống cạn vài ly rượu, ánh trăng mát lạnh soi bóng xuống, hai người thưởng thức vầng trăng tròn sáng tỏ, bất tri bất giác đã bắt đầu đề tài.
“Anh tốt lắm, thật biết chăm sóc người khác, nhưng có đôi khi thật đê tiện.” Tửu lượng của Lê Kim Huyên rất kém, mấy ly rượu đã khiến gương mặt cô lặng lẽ hiện lên một vệt đỏ ửng.
Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, Lê Kim Huyên tiếp tục nói: “Tôi biết anh nhìn tôi như thế nào, tôi nghĩ anh sẽ tự chịu không được mà rời khỏi nơi này, nhưng lại không ngờ anh có thể chống chọi được.”
“Anh thật sự tốt lắm, nhưng chúng ta không thích hợp.” Lê Kim Huyên nâng đôi mắt đẹp lên, giống như dùng dũng khí rất lớn, mới nói ra được những lời này.
Trần Xuân Độ sửng sốt, nhìn vào mắt Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên nói tiếp: “Anh tốt lắm, nhưng người đàn ông tôi cần không phải giống như anh.” Lê Kim Huyên dừng một chút, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, phun ra một hơi thở thơm tho hòa lẫn với mùi rượu: “Tôi cần một người đàn ông có thể giúp tôi hóa giải nguy cơ, đứng ra vào thời khắc mấu chốt, mà không phải lần nào cũng đứt dây xích*, vào thời khắc nguy cơ sinh tử mà lại khúm núm, trốn sau lưng phụ nữ, không có chút chính trực và mạnh mẽ của đàn ông.”
Đứt dây xích: tục ngữ Đông Bắc TQ, ý chỉ chuyện quan trọng đến thời khắc mấu chốt lại xảy ra sự cố.
Lê Kim Huyên nói xong, trong đầu bất tri bất giác lại hiện ra bóng dáng của người thần bí kia.
“Nếu anh cố gắng thêm một chút nữa, có lẽ tôi sẽ rung động với anh, nhưng bây giờ tôi chỉ có thiện cảm, còn lại không hơn, bởi vì anh không phải người đàn ông có thể chống cả bầu trời, ngăn cản mọi chuyện cho tôi.” Lê Kim Huyên lấy dũng khí mà nói ra, đây là những câu nói từ tận đáy lòng của cô.
Ánh mắt Lê Kim Huyên rất phức tạp: “Anh đi đi, ở bên cạnh tôi, anh phải đối mặt với quá nhiều nguy hiểm, rời khỏi nơi này, tôi có thể cho anh cái anh cần, để anh sống một cuộc sống bình thường.”
Trần Xuân Độ lắc đầu, Lê Kim Huyên căn bản không biết, nếu Trần Xuân Độ rời đi, như vậy con hổ dữ Lê Thần Vũ kia nhất định sẽ hùng hổ nhảy dựng lên, không còn gì kiêng dè!
Lấy khả năng của Lê Kim Huyên và Lê Duy Dương, họ không có phần thắng khi đối mặt với Lê Thần Vũ!