Lại nhìn về hướng nôi, thì chẳng nghe thấy thanh âm non nớt của bọn nhỏ, Hứa Doãn Hạ muốn ngồi dậy, chính là tay chân đều mềm nhũn.
Cô bất lực nằm yên vị trí cũ, nhìn chằm chằm chiếc nôi, mới không gặp, không nghe thấy đã nhớ rồi.
Hứa Doãn Hạ còn đang rầu rỉ, thì ngoài cửa liền vang lên tiếng non nớt.
" Y y nha nha... "
" Nha nha... "
" Y y... "
Theo sau đó là thanh âm trầm thấp của Hoắc Tư Danh.
" Hai đứa con im lặng một chút, đừng có đánh thức mẹ. "
Giống như chẳng hề nghe thấy Hoắc Tư Danh nói chuyện. Hai cục bột tròn trịa trắng trẻo vẫn.
" Y y nha nha... "
Rồi tiếng cười khanh khách thích thú của đứa còn lại.
Lại nghe tiếng quát nhẹ mang một chút gì đó sủng nịch vang lên.
" Hai đứa im hết, mẹ hai đứa mà tỉnh, ba ba đánh mông các con. "
Hứa Doãn Hạ nghe Hoắc Tư Danh đang so đo nói lý với hai đứa chỉ mới bốn tháng tuổi, cô không khỏi lắc đầu cười khổ.
Có đôi khi nhìn Hoắc Tư Danh cứ như trẻ con vậy a.
Hoắc Tư Danh hai tay ôm một đứa, nên không thể dùng tay mở cửa, anh chỉ có thể dùng chân mở cửa thôi.
Cánh cửa được chân anh nhẹ nhàng đẩy ra, từ từ ba cái đầu một lớn hai nhỏ lu lú ngó bên trong. Hứa Doãn Hạ nhìn thấy không khỏi cười thích thú.
Càng ngày càng giống con nít a.
" Còn không nhanh vào! " Hứa Doãn Hạ nằm yên nhìn chằm chằm ba cha con Hoắc Tư Danh vẫn còn đứng bên ngoài, giọng hơi khàn khàn nói.
Nghe đến giọng nói khàn đến không đâu che giấu được, mặt cô không khỏi đỏ lên xấu hổ, ngay cả Hoắc Tư Danh cũng nhếch mép cười.
Nhìn thấy Hoắc Tư Danh cười, Hứa Doãn Hạ nhíu mày, khẽ nói.
" Còn dám cười... khụ... nếu không phải tại anh thì làm sao... thành ra cái dạng này. " cái giọng nói khàn khàn trầm thấp đến nỗi vừa nghe liền biết cả đêm qua cô thật sự vô cùng kịch liệt rên la a.
Hoắc Tư Danh nhìn Hứa Doãn Hạ bĩu môi phồng má như vậy, thật sự anh chỉ muốn ôm lấy cô vào lòng hung hăng hôn lấy hôn để cô thôi a, chính là hai tay anh hiện tại đang rất bận.
Nhìn hai bảo bảo đang cười khanh khách lại nhìn Hứa Doãn Hạ, Hoắc Tư Danh thở hắc ra một hơi, không nhanh không chậm đặt hai con xuống chiếc nôi nhỏ của bọn nó.
Anh nhanh chóng đi đến ngồi bên mép giường, hai mắt say đắm nhìn Hứa Doãn Hạ.
" Vợ. "
Bên môi anh treo nụ cười đầy yêu thương và vui sướng trong lòng. Anh nhìn cô bằng đôi mắt của những người đang yêu.
Yêu say đắm hơn tất cả.
Hứa Doãn Hạ bĩu môi nhìn Hoắc Tư Danh, giả vờ giận dỗi không thèm nói chuyện chung với anh.
Hoắc Tư Danh thấy thế, vội vàng ôm lấy cô vào lòng, dùng cằm cọ cọ vai cô nói.
" Làm sao? Vợ còn khó chịu hả? "
" Hứ! " Hứa Doãn Hạ xù lông, hừ lạnh một cái, trong lòng không ngừng oán.
Không khó chịu mới lạ á, bị anh hành mấy tiếng đồng hồ như vậy, em có phải sắc đá đâu mà chịu nổi.
Hứa Doãn Hạ nhìn Hoắc Tư Danh ngày một oán hận không thôi.
Đồ sói không biết tiết chế... đợi bà khỏe lại bà không ăn anh hút cạn anh mới là lạ.
Hoắc Tư Danh nhướng mày, nhìn chằm chằm Hứa Doãn Hạ đang không ngừng oán hận trong lòng anh không khỏi thích thú hơn.
Đôi bàn tay to lớn của anh, nhẹ nhàng che kín đôi mắt của cô, lại dùng tay còn lại nâng cằm cô lên anh hôn xuống đôi môi đỏ ửng của cô, nụ hôn nhẹ nhàng không mang theo một tý gì không an phận.
Môi tìm lấy môi, mút máp đến khi phát ra tiếng chùn chụt, lưỡi anh khẽ luồn vào trong miệng cô, đùa giỡn với chiếc lưỡi của cô, mãi một lúc lâu mới buông môi cô ra.
Nhìn cả khuôn mặt, à không cả thân hình cô đều đỏ lên, anh càng vui vẻ thêm mà hôn nhẹ một cái.
Hứa Doãn Hạ mềm nhũn dựa vào lồng ngực rắn chắc của Hoắc Tư Danh mà không ngừng ra sức thở phì phò.
Hoắc Tư Danh xoa xoa khuôn mặt của cô, nhìn cô càng thêm cháy bỏng.
Không hiểu sao, Hứa Doãn Hạ lại cảm thấy nguy hiểm, cô hung hăng trừng anh một cái nói.
" Đừng có mà nghĩ làm gì em... anh mà... mà... bậy bạ... em ôm con đi đó. "
Hoắc Tư Danh cười một tiếng, chỉ nhìn cô mà không nói gì.
Hứa Doãn Hạ mím môi nhìn Hoắc Tư Danh, cô càng cảm thấy xấu hổ, khi anh không phản bác mà cứ im lặng như vậy, cô cứ cảm thấy cô mới là người nghĩ những chuyện không trong sáng.
Hứa Doãn Hạ mím môi, hung hăng cắn Hoắc Tư Danh một cái mạnh thật mạnh.
Ăn đau, Hoắc Tư Danh hơi hơi nhíu mày lại, nhìn cô khẽ hỏi.
" Vợ làm sao? "
" Anh... huhu... "
" Ơ... sao thế nín nín... " Hoắc Tư Danh luống cuống nhìn người trong ngực nức nở.
Hứa Doãn Hạ càng ra sức khóc thêm...