Người cô muốn làm mọi thứ để được sống lại kia... sợ cô... không dám đến gần cô... bỏ cô đi... liệu... liệu có thể cho cô chết đi một lần được nữa không? Để cô không phải đau đớn đến như vậy. Đau đớn này còn đau hơn trăm ngàn lần cô phải chịu... Ai đó... Ai đó giúp cô với... Giúp cô rời đi với có được không?
••••••
Hoắc Tư Danh cả người đờ đẫn ra... rốt cuộc Hứa Doãn Hạ nói là thật sao? Cô vì anh mà vượt bao nhiêu khó khăn ư, người chết cũng có thể sống lại ư... nhưng chính là anh lại không làm được gì cho cô... nhìn cô nằm yên giấc đó... anh chỉ biết đứng nhìn mà không hề hay biết cô đang phải chịu cả ngàn lần đau đớn kia, chỉ để trở về bên anh... nhưng... đã vậy ngày đầu tiên Hứa Doãn Hạ tỉnh dậy, anh lại giận dỗi với cô ấy... nghe cô ấy nói, thấy cô ấy khóc... anh lại không hiểu, không hiểu tại sao cô ấy khóc... tại sao cô ấy nói cô ấy khổ sở khó khăn để sống lại như thế nào... do không thể nhìn cô khóc... thay vì hỏi rõ anh sẽ ôm cô vào lòng trước, nhưng anh vẫn không rõ... rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, anh chỉ biết là cô đang giấu anh... giấu anh chuyện gì đó nhưng anh không nghĩ đến lại lớn chuyện như vậy...
••••••
Hứa Doãn Hạ ngồi trong phòng tầm 20 phút, hết... hết thật rồi... cô phải rời đi thôi... Cô còn Doãn Hạ... còn Hứa Gia, còn Cố Gia... không sao... cô không có một mình... Cô sống là vì Hoắc Tư Danh... hahaha.
Nếu anh đã không cần cô, xem cô là một con quỷ thì cô về với cuộc sống trước kia của chính mình thôi...
Hứa Doãn Hạ bò nhẹ qua đầu giường cầm điện thoại của chính mình lên... bấm bấm kiếm tên Cố Hoài Thiên trong danh bạ mà gọi.
Chính là vừa cầm lên gọi không được bao lâu, đầu dây bên kia đã nghe máy.
" Anh nghe nè bé cưng. "
" Ahuhu... " Hứa Doãn Hạ cái gì cũng không nói thành lời, chỉ biết khóc và khóc thôi, miệng mấp máy vài lần nhưng là không được...
" Sao thế? " Giọng Cố Hoài Thiên vang lên, không giấu gì sự lo lắng trong đó.
" Anh... tới... " Hứa Doãn Hạ nức nở nói không thành lời.
Còn chưa kịp nói hết câu thì điện thoại trên tay cô bị Hoắc Tư Danh hung hăng giựt lấy.
Hứa Doãn Hạ ngơ ngác quát lên, nhưng do đang khóc nên quát có hung hăng ra sau cũng không thể hiện ra thái độ khó chịu bực mình trong đó.
" Anh làm gì thế? Trả... "
Hoắc Tư Danh nhíu chặt mày, đi thẳng ra ngoài ban công nghe máy.
Cố Hoài Thiên đầu dây bên kia nghe thấy, mày nhíu chặt khẽ hỏi.
" Xảy ra chuyện gì vậy em? "
" Bé cưng... "
" Sao vậy... "
" Nghe anh nói không? "
"... "
Hoắc Tư Danh nhíu chặt mày nghe máy.
" Anh cả. "
" Cậu làm cái quái gì vậy hả? Bé cưng đâu? Đưa điện thoại cho nó nghe máy. " Cố Hoài Thiên không kiên nhẫn nói.
" Anh cả, khuya rồi ngủ đi. Cô ấy gặp ác mộng thôi không sao. " Nhu nhu thái dương chính anh, Hoắc Tư Danh không nhanh không chậm nói.
" Cậu giấu tôi chuyện gì đúng không? "
" Oan em quá, em không có mà! Để em đi ru cô ấy ngủ nên thôi tắt máy đây. " dứt câu không đợi Cố Hoài Thiên đáp, Hoắc Tư Danh tắt máy.
Xoay người lại nhìn vào Hứa Doãn Hạ đang nức nở trên giường kia, Hoắc Tư Danh hung hăng đi qua quát.
" Em đang làm gì vậy, HỨA DOÃN HẠ? " khi khổng khi không lại đi gọi điện là sao?
Hứa Doãn Hạ ngẩng đầu lên, con ngươi tím ngầu lửa giận nói to.
" Tôi làm gì anh không biết sao? " dừng một chút, cười tự giễu nói.
" Tôi là chính mình tự rời đi chứ không cần Anh phải đuổi. Nên anh trả điện thoại lại đây. "
Dứt câu, lại hung hăng đặt chân xuống đứng dậy đi giành lại điện thoại nhưng... cái chân vừa đặt xuống lại đau đớn truyền lên mà ngã, Hoắc Tư Danh nhíu chặt mày đi đến đỡ Hứa Doãn Hạ.
" Em làm mấy trò này đủ chưa hả? "
••••••••••••••••••••••••••••••
1/10 chương.
Đủ 40k nên hôm nay sẽ bão 10 chương cho mấy tình yêu nha.
Đừng quên LIKE và BÌNH LUẬN sau mỗi chương đọc nhé! Còn dư phiếu điểm danh thì nhớ bỏ phiếu nhé:V Tại chủ nhật tuần sau Boo cũng sẽ bão 10 chương nữa đó.