Vĩnh Hàng Minh ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hoắc Tư Danh như muốn ăn tươi nuốt sống, ánh mắt tràn đầy đau khổ cùng hận thù quát to.
" Tại sao... tại sao anh lại có thể đối xử với vợ con tôi như vậy? Tại sao? Có muốn chém muốn giết thì phải chém phải giết tôi chứ không phải họ... họ vô tội... vô tội...aaaaaa anh nhất định trời đất không dung... nhất định sống không yên ổn...aaaaa. "
Hoắc Tư Danh dùng ánh mắt tội nghiệp mà nhìn Vĩnh Hàng Minh nói.
" Cậu còn chưa tỉnh ngộ sao? Những gì cậu vừa nghe thấy sao chắc chắn là người của tôi làm? Sao chắc chắn là HK ra tay? " dừng một chút, anh thu lại ánh mắt tội nghiệp mà thẳng thắng mỉa mai nói.
" Hay là cậu vẫn còn không chấp nhận được sự thật này? Vì cậu mà đứa con trai nhỏ lẫn người vợ của mình cũng chết đi? Vì cậu mà ngay khi chết họ cũng không yên ổn? Haha.
Vĩnh Hàng Minh, mở to mắt cậu ra mà nhìn? Loại người ăn cháo đá bát như cậu thì ai sẽ giữ lại? Cậu nghĩ cậu sẽ có được hết tất cả những gì cậu muốn khi giúp họ sao?
Để tôi nói cho cậu tỉnh, họ chỉ lợi dụng cậu, rồi sau đó giết chết cùng gia đình cậu, đến khi họ thắng thì cậu có nói gì họ cũng không quan tâm, nhìn đi... vợ con cậu chết ngay khi cậu cho người âm thầm bỏ thuốc độc vào cơm, cậu còn tin họ sao?
Một cuộc chiến, sau khi dành thắng lợi ai lại để cho một kẻ phản bội sống? Họ vẫn sẽ nghĩ cậu sẽ phản bội họ khi có người hơn họ chứ không phải để cả nhà cậu yên ổn đâu. "
Vĩnh Hàng Minh cứng đờ cả thân thể, nhưng để ý thì sẽ nhìn thấy bờ vai vạm vỡ không ngừng run rẩy của anh, hai mắt anh tràn ngập sự hối hận mà ngẩng đầu nhìn Hoắc Tư Danh hỏi.
" Nếu anh biết rõ... tại sao không cứu vợ con tôi? " nếu như cứu thì sẽ không như vậy... con của anh vợ của anh vẫn có thể sống sót...
Hoắc Tư Danh nhếch môi lên.
" Tôi không cứu gia đình của kẻ đang định hại hơn ngàn người của tôi. " anh ác, anh tàn nhẫn nhưng rất thương người, những làm việc trong HK đầy đủ mọi thân phận. chính là sự thương người của anh không phải gặp ai cũng giúp... cũng thương huống chi là Vĩnh Hàng Minh, và cả vợ con cậu ta.
Vĩnh Hàng Minh hai mắt trừng to.
" Anh cũng không khác gì họ... là ác quỷ... "
" Ác quỷ? Cậu không thấy nực cười sao? Chẳng qua là vợ con cậu chết thì liên quan gì tôi? Những gì vợ con cậu chịu là do một tay cậu gây ra, cậu còn trách ai? Ác quỷ... cái này phải dành cho cậu! Ba mạng người chỉ vì ăn một muỗng mà chết ngay đó, sao cậu không nói? Trong khi cậu phản quốc, chỉ chết hai người thân của cậu, không những thế họ chẳng giúp gì cho SiLa hay HK! Còn ba người kia, họ vì SiLa, nơi mà cậu sinh ra và lớn lên đổ không biết bao nhiều máu nhưng cuối cùng họ vẫn chết. "