Chu Linh Linh khóc đến đáng thương, cô nhớ rất rõ tám năm về trước, lúc gia đình cô xảy ra chuyện, Hoắc Tư Danh giúp gia đình cô, còn dỗ ngọt cô... dù giọng anh lạnh nhạt nhưng... cô biết... biết rất rõ đó là những câu quan tâm an ủi... Chu Linh Linh vốn còn đang hy vọng, sẽ được sa vào lòng của Hoắc Tư Danh...nhưng đổi lại những mong ước của cô là ánh mắt nguy hiểm của Hoắc Tư Danh, anh nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, không có một chút gì là quan tâm, ngay cả thương hại cũng không có.
Còn chưa hết bất ngờ này thì... bất ngờ khác xuất hiện.
Hoắc Tư Danh không nhanh không chậm quát lên.
" LÔI CON ĐIÊN NÀY RA KHỎI ĐÂY COI. " anh đưa Hứa Doãn Hạ đến đây vốn là để ăn chứ có phải xem kịch đâu, từ đâu chui ra lắm người điên như vậy chứ...
Nghe câu quát của Hoắc Tư Danh.
Cả đám không khỏi há hốc mồm kinh ngạc, họ không nghĩ tới Hoắc Tư Danh lại chán ghét Chu Linh Linh như vậy, tuy bọn họ có không thích Chu Linh Linh này nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới Hoắc Tư Danh lại đối xử như vậy với cô ta, dù không biết gì nhiều nhưng bọn họ biết rõ Chu Linh Linh đã yêu Hoắc Tư Danh ngay từ cái nhìn đầu tiên kia.
Giờ nhìn lại, có yêu thương một người nhiều năm thì được gì khi họ đã yêu người khác không phải mình.
Chu Linh Linh vốn đang khóc cũng nín thinh, không dám hó hé, cô... cô là con điên, trong mắt Danh ca ca cô là con điên sao?
Người kinh ngạc, người cười thầm, người lại không tin...chỉ có mỗi Hứa Doãn Hạ gương mặt tỉnh bơ không để ý đến điều gì.
Cô không biết mối quan hệ của cô gái đang khóc trước mặt này cùng với Hoắc Tư Danh, nhưng là nhìn thái độ của Hoắc Tư Danh như vậy, trong lòng cô không khỏi hả hê, ít nhiều gì cô cũng thấy rõ anh và cô ta không phải thân thiết như những gì cô gái này thể hiện ra ngoài.
Hoắc Tư Danh nhìn một vòng không ai di chuyển, giọng khẽ quát lên ẩn lửa giận.
" Các người điếc hết rồi sao? Còn không mau kéo cô ta đi. " dứt câu nhìn quanh một vòng, còn đang định hung hăng mắng một trận nữa nhưng sau đó lại im lặng nhìn chằm Hứa Doãn Hạ, một lúc lại cười thành tiếng.
Hứa Doãn Hạ cúi đầu xuống, mím môi nhịn cười, cô... cô lại như vậy nữa rồi, lúc nào cũng... cũng phá vỡ bầu không khí tốt như vậy.
Ngay cả một đám đàn em của Hoắc Tư Danh cũng nhịn cười, bọn họ là đang nghe thấy thứ không nên nghe thấy đi.
Vốn xung quanh đều im lặng đến nặng nề nhưng... Hứa Doãn Hạ rất đói, có cố nhịn ra sau thì... bụng liền kêu lên phá vỡ không khí im lặng áp lực này.
" RỘT RỘT RỘT. "
Hoắc Tư Danh đứng hình một lúc lâu, sau đó lại bật cười thành tiếng, không ngại đám đông xung quanh mà ôm chặt Hứa Doãn Hạ vào lòng lại hôn lên má của cô nói.
" Vợ đói sao không nói? Đi ăn nè. " Anh quên mất, anh phải nuôi heo con a, ăn nhiều mà chưa lớn kịp a.
Lại không nhìn tới Chu Linh Linh, Hoắc Tư Danh nhẹ nhàng ôm lấy Hứa Doãn Hạ lên đi ngang qua.
Chính là đang đi được nửa đoạn đường thì dừng lại, Hứa Doãn Hạ cũng khó chịu mà nhìn chằm chằm Chu Linh Linh đang chắn đường.
Chu Linh Linh không cam quát lên.
" Cô xuống đây!!! " chỉ thẳng vào mặt Hứa Doãn Hạ nói.
" Đừng có núp sau Danh ca ca, muốn đứng chung một chỗ với Danh ca ca thì đấu với tôi. "
Lời nói vừa dứt, nguyên một đám ồ lên.
Chu Linh Linh trong lòng cực đắc ý, để xem con tiện nhân đó dám không, đồng ý đi để cô có thể đánh con tiện nhân đó hả hê.
Thấy Hứa Doãn Hạ không nói gì, Chu Linh Linh càng đắc ý, nghĩ Hứa Doãn Hạ sợ, nên không dám.
Chu Linh Linh môi khẽ câu lên nói.
" Hay là cô không dám? Bây giờ cô chọn đi." Dừng lại một chút lại nói.
Một là đấu với tôi. Hai là rời khỏi Danh ca ca. "
••••••••••••••••••••••
*Hạ tỷ có đấu hay không nhỉ?
2/3 chương.
Liên kết mã của Boo nha: 389154.
Từ giờ tới chủ nhật đủ 50k phiếu, Boo sẽ bão 15 chương nha.
Nhớ like và bỏ phiếu cho Boo nha! Rảnh rỗi thì bình luận luôn nha ^^!