Hứa Doãn Hạ nằm yên ngủ say giấc trên giường bệnh, Hoắc Tư Danh ngồi bên cạnh giường nhìn Hứa Doãn Hạ, lại nhìn hai bảo bảo được đút no sữa mà ngủ bên trong chiếc nôi nhỏ nhỏ xinh xinh kia, trong mắt anh hiện lên càng nhiều hơn tia sủng nịch cùng ôn nhu.
Hứa Doãn Hạ vốn hai mắt nhắm chặt ngủ say thì giờ này đây hai mắt cô hé ra nhìn Hoắc Tư Danh, ánh mắt của cô hơi yếu ớt nhưng nhìn anh vô cùng rõ ràng, thấy ánh mắt anh thâm đen, lại thấy những vết cào trên bàn tay vốn không quá nhiều sẹo của anh, cô mím môi lại nhìn anh một lúc, giọng nũng nịu yếu ớt vang lên.
" Danh Danh... "
Trong đầu Hoắc Tư Danh " a " lên một tiếng nhìn chằm chằm Hứa Doãn Hạ.
" Vợ... nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, hiện tại vợ còn rất yếu. "
" Danh... Danh... " Hứa Doãn Hạ bĩu môi ủy khuất nhìn Hoắc Tư Danh, hai mắt to tròn ngập nước.
Hoắc Tư Danh ngồi trên giường cạnh cô, cúi xuống hôn lên trán cô một cái.
" Chỗ nào khó chịu? Nói anh nghe xem nào? "
Hứa Doãn Hạ dùng hai cánh tay yếu ớt của mình, ôm chặt cô anh.
" Em yêu anh... "
Mắt Hoắc Danh hiện lên ý cười, hôn cô cái nói.
" Anh cũng rất yêu vợ. "
Hứa Doãn Hạ cười cười nhìn anh.
" Hôn em một cái nào. "
" Umoazzz. "
" Chỗ này, chỗ này, cả chỗ này nữa... " Hứa Doãn Hạ được voi đòi tiên nói.
" Được. " Hoắc Tư Danh cưng chiều Hứa Doãn Hạ.
Hôn khắp chỗ cô yêu cầu.
Trong phòng liền vang lên tiếng chùn chụt ngọt ngào, cả một nhà Hoắc Gia và Hứa Gia, ngay cả Cố Gia vừa đến định đi vào cũng không đành lòng phá vỡ hình ảnh ngọt ngào hạnh phúc đấy.
Hứa Doãn Hạ mãn nguyện, hai mắt dần dần nhắm chặt ngủ say.
Hoắc Tư Danh ngồi đấy, nhìn Hứa Doãn Hạ, bên môi anh lại treo lên nụ cười. Nhìn những cử chỉ nhỏ nhẹ lúc nãy của cô, đúng thật là làm cho người ta liền quên đi những câu chửi bới xưng " lão nương " lúc nãy của cô a.
Hoắc Tư Danh đắp nhẹ chăn cho cô, cẩn thận ngồi dậy, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ gật nhẹ đầu một cái với mọi người.
Mọi người cũng nhìn anh, trong mắt càng nhiều thêm tia tán thưởng.
Hai bảo bảo hai mắt vốn nhắm chặt ngủ say, nhưng như lại đói bụng hay sau đấy còn không được bao lâu lại...
" Oa... Oa... Oa... "
" Oa... Oa... Oa... "
Hai bé con hung hăng cùng nhau khóc rống, Hoắc Tư Danh nhìn Hứa Doãn Hạ, thấy cô không bị đánh thức, lại nhìn về hướng hai bảo bảo, anh nhanh chóng đi về hướng nôi, giọng nói lạnh lẽo nghiêm nghị vang lên.
" Không Khóc! "
"... " Hai bé con im bặt, chính là còn không được ba giây lại khóc rống lên.
Một nhà Cố Gia, Hoắc Gia, Hứa Gia nhìn bộ dáng nghiêm nghị khó chịu của Hoắc Tư Danh không khỏi bật cười.
Vẫn là người có kinh nghiệm Mẹ Hoắc, Mẹ Cố và Mẹ Hứa vội vàng đến.
" Chắc hai bé con đói rồi a. " Mẹ Hứa ôm một bảo bảo lên, dỗ dành một lúc lại nói.
Mẹ Cố cũng ôm một đứa còn lại lên.
" A.. cục cưng của ngoại đói rồi a... "
Mẹ Hoắc đứng nhìn hai cháu nội đáng yêu, trong lòng mềm nhũn, bà và ba người đàn ông lớn của Hứa Gia, Cố Gia, Hoắc Gia vội vàng chuẩn bị sữa cho hai bé con.
Hoắc Tư Danh nhìn nhìn, cũng không nói gì nữa mà đi đến ngồi cạnh Hứa Doãn Hạ nhìn cô đang ngủ say.
Trong khi hai bảo bảo được uống sữa thì Từ Hạnh Ngôn đi vào nhìn hai bé con đang trong lòng hai bà ngoại bú sữa hừng hực như vậy lại nhìn về hướng Hoắc Tư Danh.
" Chúc mừng cậu nha Tư Danh. " giọng anh rõ rất to.
Chính là lời nói vừa dứt, liền đón nhận ánh mắt đầy ghét bỏ của Hoắc Tư Danh.
" Câm miệng. " giọng nói lạnh đến thấu xương, chính là nhỏ đến mức phải nhìn khẩu hình miệng của anh thì Từ Hạnh Ngôn mới hiểu.
Từ Hạnh Ngôn vội vàng câm miệng lại, chính anh cũng biết giọng anh vì quá kích động nên hơi lớn.
Hoắc Tư Danh nhẹ nhàng lườm Từ Hạnh Ngôn một cái, lại nhìn về phía Hứa Doãn Hạ bằng đôi mắt hết sức ôn nhu nói.
" Không sao... không sao... ngủ tiếp đi. " lại hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của cô.
Cứ thế... Hứa Doãn Hạ trôi qua một giấc yên bình cho đến sáng hôm sau.