Hứa Doãn Hạ không chần chừ mà nghe theo Cố Minh Dương đến nơi thờ cúng tổ tiên Cố Gia, nơi mà Cố Lão gia tử ngày đêm đều ở đó.
Bước đến trước cánh cửa, Hứa Doãn Hạ bỗng dưng cảm thấy sợ sệt.
Không phải lúc nào cô cũng vậy, chính là có một vài việc, muốn nói với Ông Nội nên ông sinh ra cảm giác sợ hãi.
Cố Lão Gia Tư đang thắp nén nhan, thì ngoài cửa liền có tiếng gõ cửa.
Ông quay đầu lại nhìn cánh cửa không nhanh không chậm nói.
" Vào đi. "
Sau đó cánh cửa mở ra, Hứa Doãn Hạ một mình bước vào nhìn ông cụ Cố gọi.
" Nội. "
Cố lão gia tử vừa thấy Hứa Doãn Hạ, hai mắt không kiềm được đỏ ửng gọi.
" Hạ Hạ. " giọng ông không che giấu được sự nghẹn ngào.
Đây là cháu gái của ông... con bé thật sự còn sống.
Mặc dù bản thân đã chính mình xác nhận là Hứa Doãn Hạ, cháu gái duy nhất của Cố Gia còn sống, nhưng nhiều khi chính ông thật sự không dám tin.
Nay chính mắt thấy, chính mắt chạm, ông mới biết... mọi thứ là thật không phải mơ.
Cố lão gia tử vội vàng nói.
" Ngồi đi ngồi đi cháu, đừng đứng. "
Hứa Doãn Hạ ngồi xuống hỏi han ông vài câu sau đó cũng không để tốn thời gian nói.
" Thật ra ngoài việc đến đây hưởng tuần trăng mật cũng như lánh nạn thì con còn có chuyện muốn nói với Nội. "
Cố lão gia tử như đã chuẩn bị tinh thần từ trước nên cũng không thấy gì hấp tấp hay vội vàng, ông nhẹ nhàng nói.
" Cháu nói đi. "
Hứa Doãn Hạ thản nhiên kể về những gì mình đi qua, gặp ai và làm gì trong suốt thời gian hôn mê đó cho ông.
Lời kể vốn không đáng sợ như thực tế, nhưng cô vẫn nêu rất rõ sự đau đớn cô phải chịu nó như thế nào một cách vô cùng tự nhiên, như thể đây là câu chuyện của người khác mà không phải chính cô.
Cố lão gia tử vừa nghe mà nắm tay siết chặt, vì ông đang kiềm nén kích động, những gì ông nói với Cố Minh Dương kia đa phần là những người đời trước đời trước truyền lại, giờ chính ông được nghe một chuyện như vậy không khỏi bất ngờ và lo lắng.
Hứa Doãn Hạ kể xong chuyện của cô, uống hớp nước nhẹ giọng nói.
" Có người nhờ con nói với Nội một câu. "
Cố lão gia tử nhìn chằm chằm Hứa Doãn Hạ.
Hứa Doãn Hạ nhìn thẳng lên bàn thờ, một vị phu nhân rất xinh đẹp, môi cô khẽ câu lên nói.
" Bà Nội nói " tôi không có hận ông, nên ông đừng đau lòng hay cảm thấy có lỗi, hãy sống vui vẻ thay tôi... tôi sẽ ở nơi đó đợi ông cùng nhau về cực lạc. "
Dứt câu, Cố lão gia tử không kiềm được hai dòng nước mắt rơi xuống, ông cúi đầu kiềm nén sự xúc động của mình, trong lòng không ngừng gọi tên thân mật của người vợ quá cố.
" Lam Lam... Lam Lam của anh... "
Năm xưa, bà chịu không biết bao nhiêu vất vả, nhưng bao lâu lại bỏ ông mà đi... mọi thứ lúc đó đối với ông mà nói như địa ngục, nhìn người đàn bà kia luôn tìm cách bước vào Cố Gia mà năm lần bảy lượt hại Lam lam của ông... ông không nhịn được mà giết bà ta...
Nhưng... Lam Lam của ông vẫn chết đi trong uất ức...
Nghe được Hứa Doãn Hạ nói, Cố lão gia tử lau nhẹ nước mắt nhìn cô nói.
" Cảm ơn cháu. "
Hứa Doãn Hạ cũng không phải là người không hiểu chuyện, nhìn Cố lão gia tử như vậy chính cô hàn huyên cùng ông vài ba câu rồi xin phép ngoài.
Cánh cửa vừa khép... cô nghe rõ tiếng Cố lão gia tử gọi.
" Lam Lam anh xin lỗi... "
- ----------------------
3/10 chương.
Bỏ phiếu cho Bé đi Bé cảm ơn ạ