Mục lục
Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông Triệu lập tức thu liễm uy thế trên người mình, sau đó quay đầu nói với thầy Vương. 

Đối với một cao thủ như thầy Vương, ông Triệu đã cho đủ sự tôn trọng. Điều này làm cho thầy Vương hưởng thụ không thôi. 

Chỉ là, còn chưa đợi thầy Vương mở miệng, Lâm Áo đứng sau lưng thầy Vương đã chậm rãi đứng ra. 

“Thầy, tên rác rưởi đó không đáng để thầy ra tay, vẫn là để con giải quyết thay thầy đi...” 

“Cũng được, đế thầy xem thử những ngày qua con đã tiến bộ bao nhiêu..” Thầy Vương vui vẻ nhìn Lâm Áo, thản nhiên nói. 

Lâm Áo là đệ tử thân truyền duy nhất của ông ta, cho nên ông ta vô cùng để tâm đến thực lực của Lâm Áo. Lần này, sau khi Lâm Áo trở về từ chuyến du lịch Đông Nam Á, hơi thở trên người đã mạnh hơn rất nhiều, khiến cho ông ta cực kỳ vui mừng. 

“Thầy cứ yên tâm, con nhất định có thể bắt lấy tên đó trong vòng năm chiếu” Lâm Áo nhìn Tiêu Sách, không hề quan tâm đến Tiêu Sách. Lúc này, anh ta thấy Tiêu Sách cùng trang lứa với mình, trong mắt anh ta lộ ra một tia khinh thường. 

Trong cùng trang lứa, tuy anh ta không phải là vô địch, cũng có đối thủ, nhưng tuyệt đối không bao gồm cái tên trẻ tuổi không tiếng tăm đó. 

“Ừm, chú ý chút, đừng tổn thương đến tính mạnh của cậu ta." Thầy Vương thấy trong mắt Lâm Áo có sự tự tin đến thế, khẽ gật đầu. 

Sau khi có được sự cho phép của thầy Vương, Lâm Áo lập tức đi từng bước về phía Tiêu Sách” 

“Rắc, rắc, rắc...” 

Khi Lâm Áo đi tới phía trước, bỗng nhiên có mấy tiếng chói tai truyền đến tai người trong đại sảnh. 

Lúc này, bọn họ mới phát hiện, thì ra thứ tiếng đó phát ra từ chân Lâm Áo. 

Theo từng bước chân của Lâm Áo hạ xuống, mặt đất lát đá cẩm thạch dưới chân Lâm Áo lại bị dẫm ra vết nứt, thậm chí có cái đã bị dẫm thành hai mảnh. 

Ngay lập tức, tất cả mọi người đứng trong đại sảnh đều kinh ngạc đến ngây người. 

Có thể dẫm mặt đất được lát đá cẩm thạch có độ cứng như thể ra một vết nứt, thậm chí có cái còn bị dẫm thành hai nửa, phải cần sức lực lớn đến đâu mới làm được như vậy? 

Nếu như dùng sức lực đó dẫm lên người, sợ rằng sẽ khiến cho người ta gãy xương nát thịt... 

“Tốt, quả nhiên là thầy giỏi ắt có trò hay, Thầy Vương quả nhiên lợi hại..." Lúc thấy được cảnh tượng đó, ông Triệu đang ngồi cùng với thầy Vương lập tức sáng mắt. 

“Đó cũng là kết quả cố gắng của học trò, Lâm Áo chính là kỳ tài trời sinh. Cho dù có so với con cháu của các gia đình trong giới luyện võ, thì cũng xếp ở trên. Hơn nữa còn chịu khó luyện công... trong cùng trang lứa, vẫn chưa từng có đối thủ, huống chi là một tên trẻ tuổi không chút tiếng tăm.” 

Thầy Vương nghe thấy lời khen tặng của ông Triệu, trong mắt lộ ra một chút vẻ đắc ý, nói. 

“Thật vậy. Mặc dù tuổi tác của Lâm Áo và Tiêu Sách chênh lệch không nhiều, nhưng dựa vào thực lực như thế, Lâm Áo cũng đủ để khiến cho các cao thủ trẻ tuổi ở thành phố Giang Lăng phải cảm thấy xấu hổ. Lần này phải khiến cho cái tên Tiêu Sách đó nhìn thấy, cái gì mới gọi là cao thủ.” 

Ông Triệu vừa nói, vừa quay đầu nhìn Tiêu Sách một cái, trong mắt hiện lên một tia sắc bén. 

Lần này, Tiêu Sách đã làm cho băng nhóm Triệu Quân mất sạch thể diện. Nếu như không ném Tiêu Sách xuống sông cho cá ăn, thân là bang chủ của băng nhóm Triệu Quân, ông ta nhất định sẽ trở thành trò cười. 

Trong sảnh. 

Lâm Áo bước từng bước về phía Tiêu Sách. Cảm nhận được tiếng kinh ngạc tán thán xung quanh, khóe môi Lâm Áo lộ ra vẻ đắc ý. 

Lần này, trở về từ chuyến du lịch Đông Nam Á, thực lực của anh ta đã tiến bộ rất lớn, lực khống chế sức mạnh bản thân lại tiến bộ hơn một chút. 

Lúc nãy, anh ta chỉ khống chế sức lực bản thân trong lòng bàn chân, sau đó tác động lên mặt sàn lát đá cẩm thạch, lập tức khiến cho mặt sàn không thể chịu được sức nặng, dẫm ra vết nứt, khiến mọi người kinh ngạc. 

Còn chưa ra tay đã tạo ra được thanh thế như vậy, cảm giác được mọi người tâng bốc, Lâm Áo cực kỳ hưởng thụ. 

Chẳng qua, anh ta nhìn thấy Tiêu Sách vẫn đứng trước mặt anh ta, trên mặt không có biểu cảm gì, điều đó khiến Lâm Áo có chút khó chịu. 

“Thằng kia, quỳ xuống trước mặt tạo, tự cắt một tay, tao có thể tha cho mày..” 

Lâm Áo thấy Tiêu Sách vô cùng bình tĩnh, buồn bực trong lòng, nói. 

“Đừng nói nhảm, ra tay đi.” 

Tiêu Sách chỉ thản nhiên nhìn Lâm Áo một cái, nói. 

Lúc nãy, Lâm Áo đi một đường qua đây đã dẫm nát mấy miếng đá cẩm thạch, ra vẻ lợi hại, điều này khiến cho Tiêu Sách thấy hơi cạn lời. 

Nhưng, bản lĩnh tụ tập sức lực toàn thân xuống dưới lòng bàn chân của Lâm ÁO, vẫn làm cho Tiêu Sách cảm thấy rất hứng thú. 

Lúc này, Tiêu Sách muốn làm cho Lâm Ảo ra tay, cũng là muốn xem thử, rốt cuộc trên người Lâm Áo có bí mật gì. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK