Tiêu Sách lắc lắc đầu, phủ định suy đoán này, không vì lý do gì, chỉ là anh tin tưởng Ôn Liễu sẽ không làm ra chuyện bất lợi với anh.
Nếu không phải là Ôn Liễu, vậy thì là ai?
Tiêu Sách nghiêm túc nhớ lại, lúc tối qua xảy ra chuyện, ngoại từ Ôn Liễu nhìn thấy, trong vòng mấy trăm mét không có ai cả, không thể nào có người nhìn thấy.
Hơn nữa, cho dù có người nhìn thấy cũng chắc chắn không biết anh, nhiều nhất cũng là miêu tả vẻ ngoài của anh với cảnh sát mà thôi.
Chỉ dựa vào vẻ bề ngoài được miêu tả, Tống Chỉ Vân không thể nào khẳng định là anh nhanh như vậy được. Vì vậy, Tiêu Sách lại loại trừ khả năng lúc đó có người tận mắt nhìn thấy.
Như vậy, thì chỉ còn một khả năng!
Nhà họ Lý!
Nhà họ Lý đã tố giác anh!
Không có người tận mắt nhìn thấy, Ôn Liễu cũng sẽ không tố giác anh, vậy người biết chuyện này do Tiêu Sách làm chỉ có nhà họ Lý, người đã phải sát thủ đến ám sát anh.
Khi ám sát thất bại, sát thủ cũng chết đi, bọn họ chắc chắn biết là do Tiêu Sách ra tay tàn độc.
Mà lúc này, bọn họ tố cáo Tiêu Sách trước, cho dù cuối cùng không tìm được bằng chứng để định tội anh, thì cũng có thể cho Tiêu Sách một bài học.
Đặc biệt là, bọn họ trực tiếp tố giác đến chỗ của Tống Chỉ Vân!
Tống Chỉ Vân là đội phó đội cảnh sát hình sự của thành phố Giang Lăng, cô có xuất thân bí ẩn và lớn mạnh.
Quan trọng nhất là cô ghét cái ác, có lòng chính nghĩa, được gọi là cô nàng mặt lạnh, chỉ cần là người liên quan đến tội phạm, cô sẽ không cho ai mặt mũi, cho dù có xuất thân lớn thế nào đi nữa.
Một khi bị cô nhắm trúng, trừ khi thật sự không làm chuyện gì sai trái nữa, nếu không sớm muộn cũng sẽ bị bắt.
Nghĩ đến đây, Tiêu Sách lại càng chắc chắn là nhà họ Lý đã trực tiếp tố giác anh với Tống Chỉ Vân, là vì muốn cho anh một bài học, muốn Tống Chỉ Vân nhắm vào anh.
Việc này khiến Tiêu Sách rất cạn lời.
Tổng Chỉ Vân là một trong bốn người đẹp của Giang Lăng, Tiêu Sách đã từng rất muốn làm quen với cô, để so xem cô với Cao Cấn Băng, Lâm Bán Thanh thì ai đẹp hơn.
Nhưng tuyệt đối không phải là trong trường hợp như thế này.
Gặp mặt Tống Chỉ Vân với thân phận là kẻ tình nghi phạm tội...
“Tiêu Sách, anh còn ngây ngẩn cái gì, mau tìm chỗ trốn đi, nếu bị Tống Chỉ Vân bắt được thì sẽ rất phiền phức đấy. Anh trốn trước đi, tôi sẽ tìm cách giúp anh.”
Mặc dù Tiêu Sách suy nghĩ rất nhiều, nhưng trên thực tế thì chỉ mới trôi qua vài giây mà thôi.
Giọng nói gấp gáp của Lâm Bán Thanh tiếp tục truyền ra từ trong điện thoại, hiển nhiên là còn gấp gáp hơn Tiêu Sách. Người có thể đối nghịch với Lý Mân Nhi như Lâm Bán Thanh, có vẻ càng kiêng dè Tống Chỉ Vân hơn.
Chuyện này khiến Tiêu Sách lại càng tò mò với cô nàng Tổng Chỉ Vân hơn.
Đương nhiên, anh vẫn không muốn gặp mặt cô trong tình huống thế này.
Nhưng mà, Tiêu Sách cũng không gấp gáp, anh lười biếng vươn vai, nói: “Không cần đâu, tự tôi có thể xử lý, cảm ơn cô đã nhắc nhở, có gì chúng ta nói chuyện sau.”
Lúc này, Tiêu Sách đúng là rất cảm kích Lâm Bán Thanh, Nếu không nhờ vào tình báo lớn mạnh của nhà họ Lâm ở thành phố Giang Lăng, có lẽ anh đã ngủ thẳng đến khi Tống Chỉ Vân đến tận nhà rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Sách mặc quần áo vào chuẩn bị đi tìm Ôn Liễu.
Lâm Bán Thanh báo tin trước giúp Tiêu Sách càng có nhiều thời gian để xử lý cho tốt những manh mối và nhân tố có khả năng gây bất lợi cho anh.
Ví dụ như, khớp lời khai với Ôn Liễu!
Ôn Liễu là người duy nhất tận mắt chứng kiến vụ việc lúc đó, chỉ cần lời khai của anh và có khớp với nhau, Tiêu Sách tin rằng chỉ dựa vào hai cây đinh sắt đó, không thể nào trực tiếp định tội anh.
Trước khi Tống Chỉ Vân đến đây, Tiêu Sách mau chóng rời khỏi nhà, hẹn gặp Ôn Liễu ở một tiệm ăn bên ngoài trường học.
Trong khi Tiêu Sách và Ôn Liễu khớp lời khai ở trong một căn phòng riêng của tiệm ăn, thì Lý Tứ Hổ đang tức giận đập bàn, sau đó nhận được cuộc gọi của Lý Như Yêu.
Anh ta vẫn không dám nhớ lại tối qua mình rời khỏi bộ phận bảo vệ của công trường như thế nào. Mặc dù không có ai phát ra tiếng cười nhạo, nhưng anh ta có thể cảm nhận được vẻ mặt kỳ lạ của tất cả mọi người.