Chương 1: Dì Hàn xinh đẹp
Ở biên giới thành phố Giang Lăng phồn hoa, có một thị trấn nghèo nàn, đường sá bùn lầy, kiến trúc lộn xộn, khắp nơi đều lộ ra mùi nghèo túng.
Nhà của Tiêu Sách ở trong này.
Ngày thứ hai sau khi giải ngũ trở về, Tiêu Sách đã phát hiện ra một bí mật khiến lòng anh ngứa ngáy vô cùng.
Dì Hàn ở ngay bên cạnh nhà anh, buổi tối tắm rửa không treo rèm cửa!
Phòng tắm của dì Hàn ở đúng ngay cửa sổ nhà Tiêu Sách. Trước kia có một miếng rèm cửa che lại, nhưng bởi vì Tiêu Sách nhập ngũ đã nhiều năm, trong nhà không có ai, nên dì Hàn đã mở rèm cửa ra.
Sau khi Tiêu Sách phát hiện ra chuyện này thì rất vô liêm sỉ mà nhìn lén.
Anh biết làm như vậy là không có đạo đức, nhưng muốn trách thì chỉ có thể trách dì Hàn quá xinh đẹp, cứ như một trái đào chín, cơ thể và gương mặt đều là cực phẩm.
Tiêu Sách nhớ năm mình mười ba tuổi, bố mẹ qua đời ngoài ý muốn, sau đó dì Hàn đã chịu trách nhiệm chăm sóc anh, xem anh như em trai mà yêu thương.
Đối với sự quyến rũ của dì Hàn, Tiêu Sách hoàn toàn không chống đỡ nổi. Anh tính chính xác thời gian, trốn sau khe hở cửa sổ lần nữa, im lặng đợi dì Hàn xuất hiện.
Cuối cùng, tiếng cót két vang lên, cửa phòng tắm mở ra.
Dì Hàn mặc áo choàng tắm trắng đi vào phòng tắm, dì ấy không hề biết có đôi mắt đang nhìn lén mình, tự mình cởi dây đai áo.
Thuận theo áo choàng tắm rơi xuống, vòng eo chỉ bằng một vòng tay, cơ thể trắng nõn, bộ ngực như quả đào đều hiện ra trước mắt Tiêu Sách.
Cảnh tượng này khiến Tiêu Sách cảm thấy máu mũi của mình cũng sắp phun ra ngoài rồi.
Cơ thể của dì Hàn quả thực là kiệt tác của tạo hóa, làn da trắng nõn, mịn màng như thiếu nữ mười sáu tuổi, mỗi một nơi đều tỏa ra hơi thở quyến rũ người khác.
Anh bất giác đưa tay vào quần, mau chóng phát tiết bản thân trước khi dì Hàn tắm rửa xong, sau đó mãn nguyện nằm trên giường.
“Đây mới là cuộc sống chứ!”
Tiêu Sách hơi vô sỉ cảm khái.
Mười sáu tuổi anh đã nhập ngũ, đến năm thứ ba đã trở thành vô địch khắp quân đội, gia nhập vào Trung đội đặc chiến Lang Nha mạnh nhất của nước Hoa, đảm nhiệm chức vụ đội trưởng cho đến bây giờ.
Bảy năm ở trong quân đội, anh bảo vệ biên cương cho Tổ quốc, chiến công hiển hách, là một thần ma ở trên chiến trường.
Sau khi giải ngũ, anh ở nhà làm ruộng.
Về phương diện phụ nữ, anh hoàn toàn là một xử nam.
Nếu không phải do anh đã đắc tội với một người có quyền thế thì đã không bị hãm hại phải giải ngũ.
Nghĩ đến việc mình bị hãm hại, sắc mặt của Tiêu Sách lạnh đi, trong mắt tràn đầy sương lạnh.
“Nhà họ Lý ở Hải Đô… Tôi đã cản đường thăng chức của người thừa kế nhà họ Lý, nên các người muốn giẫm đạp tôi, tôi có thể hiểu. Nhưng các người không nên động vào đồng đội và anh em của tôi.”
“Các người không nên hại Hổ Tử gãy chân, không nên làm mù mắt Thuỷ Oa, mối thù máu này, Tiêu Sách tôi sẽ ghi nhớ!”
“Nhà họ Lý các người đúng là rất hùng mạnh, rất có quyền lực và tiền tài, xem tôi như con kiến hôi, nhưng kiến hôi mà tức giận thì cũng sẽ nghiêng trời lệch đất.”
“Sớm muộn tôi cũng sẽ báo thù!”
Tiêu Sách lẩm bẩm nói xong, người tràn đầy sát khí.
Trong căn phòng tăm tối, đôi mắt của anh sáng như sao. Cho đến khi sát khí biến mất, Tiêu Sách mới bắt đầu suy nghĩ đến con đường sau này.
Giải ngũ trở về, ở đây không có ai biết anh là Lang Vương bất khả chiến bại, cũng không có ai biết anh từng giết bao nhiêu kẻ bạo động, giết bao nhiêu kẻ buôn bán ma tuý.
Việc đầu tiên anh cần làm là tìm một công việc có thể nuôi sống bản thân, sau đó trở nên mạnh mẽ, lấy lại công bằng từ nhà họ Lý, khiến nhà họ Lý phải trả giá!
Nghĩ mãi nghĩ mãi, Tiêu Sách nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Cho đến lúc rạng sáng anh mới bị đánh thức bởi một tràng tiếng vang nhỏ.
Sự cảnh giác hình thành do nhiều năm trên chiến trường khiến Tiêu Sách lập tức tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng động khác thường.
Anh không tiếng động ngồi dậy, nhanh chóng đi đến cửa, nhìn tình hình bên ngoài thông qua khe cửa.
Trong phòng khách hiện tại, có ba bóng dáng lén lén lút lút đang cầm dao găm trong tay, lặng lẽ đến gần.
Sát thủ!
Sắc mặt Tiêu Sách lạnh đi.
Nhưng anh không hề hoảng hốt, đợi tên sát thủ đi đầu tiên đến gần thì mới đột nhiên ra sức, đẩy cửa ra phía ngoài, đập mạnh lên ngực tên sát thủ.
Tên sát thủ đó không hề phòng bị, đột nhiên bị đập bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống sàn nhà, nhất thời không thể đứng dậy.
Tiêu Sách đi ra, lạnh giọng hỏi: “Các người là ai?”
Hai người còn lại sững người, sau đó bình tĩnh lại, trở tay cầm dao găm lạnh lùng nói: “Anh không cần biết tôi là ai, anh chỉ cần biết chúng tôi đến để đưa anh đi gặp Diêm Vương là được rồi!”
“Lên!”
Nói xong, hai tên sát thủ cùng nhau xông về phía Tiêu Sách, dao găm loé lên sự sắc bén, chém thẳng về phía cổ của Tiêu Sách.
Mắt Tiêu Sách hơi híp lại, bước chân lưu loát né khỏi lưỡi dao sắc bén.
Anh vươn cánh tay ra, trong phút chốc khóa vai của một tên sát thủ, cổ tay vặn lại, cơ thể ít nhất cũng một trăm tám mươi cân của tên sát thủ nặng nề đập lên sàn nhà.
Sắc mặt của tên sát thủ cuối cùng lập tức thay đổi, nhưng lúc này đã không kịp đổi chiêu, chỉ có thể ra sức đâm về phía ngực của Tiêu Sách.
Mặt Tiêu Sách lộ ra sự lạnh lùng, trong phút chốc đã nắm lấy cổ tay anh ta, hai đầu ngón tay nhẹ nhàng kẹp lại, trong không khí đột nhiên truyền đến tiếng xương cốt bị vỡ nát.
Tên sát thủ hét lên thê thảm, nhưng không đợi anh ta kêu xong đã bị Tiêu Sách đá bay ra ngoài.
Khóe miệng Tiêu Sách nở nụ cười lạnh mang ý trào phúng, hờ hững nói: “Như các người mà cũng muốn giết tôi? Tôi hỏi lại lần nữa, các người là ai? Ai bảo các người đến?”
Sắc mặt của ba tên sát thủ hoảng sợ, cơ thể run rẩy dữ dội, nhưng lại không hề lên tiếng.
Tiêu Sách cũng không gấp, hừ lạnh nói: “Đời này tôi đắc tội với rất nhiều người, người muốn tôi chết cũng không ít. Nhưng người biết tôi giải ngũ, còn có thể điều tra ra địa chỉ nhà tôi thì không nhiều.”
“Các người… là do nhà họ Lý phái đến đúng không? Nhà họ Lý không kịp chờ đợi mà đã muốn tôi chết như vậy sao?”
Anh vừa nói xong, sắc mặt của ba người kia lập tức thay đổi.
Tiêu Sách thấy vậy, trong lòng đã đoán được sơ sơ.
Cho dù ba người này không phải là người nhà họ Lý thì chắc cũng liên quan đến nhà họ Lý. Anh cũng lười hỏi nữa, từ từ đi về phía ba người họ, chuẩn bị để lại một kỷ niệm khắc cốt ghi tâm cho bọn họ.
Nhưng vào lúc này, dì Hàn ở bên cạnh dường như nghe thấy tiếng động, hét qua bên này: “Ai vậy? Ai ở bên đó? Là cậu sao Tiêu Sách?”
Tiêu Sách nghe thấy tiếng của dì Hàn, đột nhiên dừng bước chân, do dự một lúc, cuối cùng không tiếp tục ra tay với đám sát thủ.
Anh lạnh lùng nói với ba tên sát thủ: “Xem như các người may mắn, mau cút đi! Trở về nói với nhà họ Lý, đây là bọn họ đang tìm cái chết.”
Ba tên sát thủ nghe thấy, đột nhiên như được ân xá mà đỡ nhau đứng dậy rồi bỏ chạy.
Bọn họ vừa đi không bao lâu, dì Hàn đã xuất hiện ở trước cửa nhà Tiêu Sách.
Rõ ràng là dì ấy bị tiếng động đánh nhau làm ồn mà tỉnh giấc, trên người còn đang mặc áo ngủ bằng bông mỏng như cánh ve.
Đôi chân thon dài trắng nõn hoàn toàn lộ ra trước mắt Tiêu Sách, cặp mông cong vểnh cũng như ẩn như hiện, vô cùng nóng bỏng.
Dì Hàn nhìn thấy Tiêu Sách, trên mặt đẩy vẻ kích động, run giọng nói: “Tiêu Sách, thật sự là cậu sao…”
Một giây sau, cơ thể nóng bỏng của dì Hàn đã bổ nhào vào ngực Tiêu Sách, ôm chặt lấy eo anh.