Chỉ vì khoảng cách quá ngắn, nên dù là Lý Tứ Hổ hay những bảo vệ xung quanh cũng không nhìn thấy sự thay đổi nhỏ, không ai cảm thấy nắm đấm thế này có thể đe dọa đến Lý Tứ Hổ.
Nhưng sau khi một tiếng ầm vang lên, biểu cảm của Lý Tứ Hổ đột nhiên cứng lại.
Vào giây phút đó, anh ta đã thay đổi sắc mặt ba lần liên tục, khóe môi cũng trở nên run rẩy, cơ thể lắc lư về sau một cái, vì để duy trì hình tượng vô địch của mình, anh ta ráng chống đỡ mới không lùi về sau.
Nhưng sự đau đớn ở lồng ngực khiến tim anh ta co rút, suýt nữa đã nghẹt thở.
Lý Tử Hổ cảm thấy lồng ngực mình giống như bị một chiếc búa lớn đập vào, sức mạnh đó ít nhất cũng khoảng năm mươi phần trăm sức mạnh của anh ta, trong phút chốc, anh ta bắt đầu cảm thấy hối hận vì sức mạnh to lớn của mình, khiến anh ta thầm bị thiệt thòi.
Nhưng anh ta không thể hiện ra ngoài rằng mình chịu thiệt, cố gắng khiến gương mặt mình nở nụ cười mỉm.
Lý Tứ Hổ khó khăn mở miệng nói: “Không tệ, không nhìn ra sức mạnh của cậu lại mạnh như vậy, nhưng vẫn còn hơi kém, sau này phải luyện tập thêm nhiều...”
Tiêu Sách mỉm cười, lúc nãy anh chỉ dùng rất ít sức mà thôi.
Nếu Lý Tứ Hổ có thể không quan tâm đến thể diện, lựa chọn lùi ra sau trong giây phút đó, có lẽ sẽ không có chuyện gì, nhiều nhất là hơi đau thôi.
Nhưng Lý Tứ Hổ lại vì thể diện mà ráng chống đỡ không lùi bước nào.
Với phán đoán của Tiêu Sách, lúc này Lý Tứ Hổ chỉ thiếu điều hộc máu, thậm chí có thể mà máu đã đến cổ họng của anh ta rồi, chỉ là bị anh cố gắng ép xuống mà thôi.
Trong mắt người ngoài, Lý Tứ Hổ quả nhiên là chịu được một đấm của Tiêu Sách mà không hề nhúc nhích, đột nhiên tiếng hoan hô vang lên thật to.
“Ha, quản lý Lý thật là giản dị dễ gần, vì không muốn tổn thương đến lòng tự trọng của chúng tôi mà nói cú đấm yếu ớt này có sức mạnh không tệ..”
“Đúng vậy, quản lý Lý sợ chúng ta mất lòng tin, nên mới cổ vũ chúng ta đấy.”
“Nếu ai kia thông minh thì mau xuống đây đi, quản lý Lý đã cho anh đủ thể diện rồi, đừng không biết tự lượng sức mình nữa, ở chỗ chúng tôi, quản lý Lý là vô địch đấy...”
Đảm bảo vệ bàn tán xôn xao, lần lượt khen Lý Tứ Hổ tài giỏi, bảo Tiêu Sách đừng không biết tự lượng sức nữa, nên biết điểm dừng đi.
Nghe thấy lời khen của bọn họ, Lý Tứ Hổ đã thầm bị thiệt đột nhiên cảm thấy cả người tràn đầy sức, tâm trạng cũng bỗng chốc tốt hơn, đến lồng ngực cũng không cảm thấy đau nữa.
Lý Tứ Hổ cười ha ha một tiếng, nói: “Thực ra mọi người cũng không cần tự ti, mọi người không phải là đối thủ của tôi không phải vì mọi người quá yếu, mà là vì tôi quá mạnh thôi. Mặc dù tôi không có cách nào khiến mọi người trở nên mạnh như tôi, nhưng chỉ cần học theo tôi thật tốt, người bình thường chắc chắn không phải là đối thủ của mọi người.”
“Quản lý Lý nói đúng lắm, nhưng thực lực đều là nâng cao thông qua thực chiến, tôi vẫn muốn xin anh chỉ dạy hai chiều.” Trong lòng Tiêu Sách cười thầm, cúi đầu nói.
Đến bây giờ, Lý Tứ Hổ vẫn chưa phát hiện ra thân phận thật sự của Tiêu Sách, nghĩ rằng mặc dù lúc nãy mình bị thiệt, nhưng đó là vì anh ta sơ ý mà thôi.
Lần này, anh ta đã có sự chuẩn bị, chắc chắn sẽ không thua nữa.
Lý Tứ Hổ đột nhiên cười nói: “Được! Tôi thích tính cách không ngại thử thách của cậu, đến đây, lấy hết sức mạnh của cậ ra, cho tôi xem sức mạnh của cậu nào.”
“Được thôi, vậy quản lý Lý phải cẩn thận đấy.” Tiêu Sách nén nhịn nụ cười xấu xa, nói.
Nói xong, anh lại xông lên, đánh về phía Lý Tứ Hổ, tốc độ vẫn có vẻ chậm như cũ, vẫn trông yếu ớt như không có sức.
Nhưng Lý Tứ Hổ đã bị tổn hại một lần, lần này đã không dám xem thường nữa.
Anh ta đã chuẩn bị xong tất cả, khi nắm đấm của Tiêu Sách sắp đánh đến, tay phải của anh ta nhanh chóng đưa lên, định khoá cổ tay Tiêu Sách, sau đó vật ngã anh một cách tuyệt đẹp.
Anh ta vô cùng tự tin với cách này, đừng nói đối phương chỉ là một bảo vệ, với khả năng của anh ta, cho dù là quân nhân đặc chủng, anh ta cũng tự tin mình có thể vật ngã.
Anh ta tràn đầy tự tin, nhưng lúc sắp tóm được tay của Tiêu Sách, thì phát hiện cổ tay của anh bỗng chốc giống như biến thành một con cá chạch, trong phút đã trượt ra.