Nghe thấy lời đã hoàn toàn điên cuồng của Hoàng Mãnh, người Thiên Diệp run lên. Cô ta vốn đã sẵn sàng cắn lưỡi tự tử, nháy mắt lại do dự.
Mà chính trong khoảnh khắc do dự đó, Hoàng Mãnh đột nhiên nhào đến, nháy mắt giữ chặt lấy cằm Thiên Diệp, sau đó mở lọ thủy tinh ra, rót vài giọt vào miệng Thiên Diệp.
Thiên Diệp trợn tròn mắt, giãy dụa kịch liệt, lấy tay chặt về phía cổ Hoàng Mãnh.
Hoàng Mãnh sớm đã có chuẩn bị, sau khi đắc thủ, anh ta không hề do dự, lập tức tránh xa Thiên Diệp, hoàn toàn không cho Thiên Diệp cơ hội tổn thương đến anh ta, vẻ mặt hàng phấn nhìn Thiên Diệp.
“Đừng vội, cô sẽ lập tức biết rằng, trên thế giới này, tôi mới là người đàn ông khiến cô vui sướng nhất”
Nước thuốc vào trong miệng, Thiên Diệp liều mạng khạc ra, dùng ngón tay móc cổ họng, muốn nhổ nó ra, nhưng trong nháy mắt vẫn cảm thấy cơ thể trở nên nóng rực.
Một loại cảm giác kỳ quái giống như điện giật lan ra.
Cô ta cảm thấy ý thức của mình tỉnh táo, nhưng cơ thể lại đang dần dần mất khống chế, nhất thời dâng lên một nỗi sợ hãi trong lòng, lập tức muốn cắn lưỡi tự tử, nhưng ngay cả động tác này cũng không làm được.
Trong nháy mắt, có một loại cảm xúc tuyệt vọng xâm chiếm lấy toàn bộ đầu óc cô ta!
“Anh sẽ không có kết cục tốt đậu, Tiêu Sách sắp đến rồi, anh sẽ không có kết cục tốt..” Thiên Diệp chỉ có thể dùng sức lực cuối cùng của mình, tuyệt vọng kêu lên.
Hoàng Mãnh nhìn tình trạng của Thiên Diệp, rõ ràng là thuốc đã có tác dụng, lập tức cười to.
“Tiêu Sách? Cô nghĩ anh ta là thần sao? Những người đến đây lần này, chính là sát thủ của thần xã Yamata nước Nhật. Có khả năng là Tiêu Sách đã chết rồi. Ha ha, có điều là cô yên tâm, đợi sau khi tôi kết thúc, sẽ lập tức đưa cô đi gặp anh ta!”
Nói xong, Hoàng Mãnh chậm rãi đến gần Thiên Diệp, thấy trên vẻ mặt Thiên Diệp là sự giấy dụa, tựa như muốn dùng ý chí để chống lại tác dụng của thuốc, giành lại quyền khống chế cơ thể, nhưng đã không còn năng lực để tấn công anh ta nữa, anh ta nhất thời hưng phấn, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
“Ha ha ha, có phải là rất khó nhịn? Từ bỏ đi, để dục vọng nguyên thủy chi phối cơ thể cô, như vậy mới có thể có được sự vui sướng cực hạn. Từ bỏ đi, cô sẽ thấy biết ơn tôi.”
Lời của Hoàng Mãnh giống như một lời mà chú, dần dần phá hủy ý chí của Thiên Diệp.
sự không cam lòng, mơ hồ, và dục vọng không ngừng xoay chuyển trong mắt cô ta. Cuối cùng sự không cam lòng dần dần bị đập tan, đôi mắt đỏ lên, xoẹt qua một tia tuyệt vọng.
Mà Hoàng Mãnh cũng hô hấp ngày càng gấp gáp hơn. Mặc dù Thiên Diệp vẫn chưa hoàn toàn bị tác dụng của thuốc chi phối, nhưng anh ta đã không chờ nổi nữa, bắt đầu cởi quần áo mình ra.
Anh ta không bị chi phối bởi thuốc, nhưng sự điên cuồng, lại đang chi phối anh ta.
Tiêu Sách đi dọc theo dấu vết trên đường, tiến vào trong rừng.
Vì là trong đêm tối, ngoại trừ một chút ánh sao yếu ớt ra, gần như không hề có ánh sáng, điều này khiến cho Tiêu Sách đang lần theo dấu vết mà Cao Cấn Bằng và Thiên Diệp lưu lại, trở nên vô cùng khó khăn.
Cũng may, Tiêu Sách là chuyên gia tuyệt đối trong phương diện này, nên mặc dù là tốc độ không nhanh, nhưng cũng không đánh mất manh mối.
Nhưng ngay say đó, sắc mặt Tiêu Sách chợt biến.
Ngoài dấu vết do Cao Cấn Băng và Thiên Diệp lưu lại, anh còn phát hiện ra dấu vết của người thứ ba, đó là một hàng dấu chân. Từ kích cỡ của dấu chân, có thể thấy là của một người đàn ông cường tráng.
Rất có thể, chính là Hoàng Mãnh!
Lúc trước Tiêu Sách đã từng chứng kiến sự điên cuồng của Hoàng Mãnh. Nếu như để anh ta bắt kịp Thiên Diệp và Cao Cấn Bằng, Tiêu Sách không cách nào tưởng tượng hậu quả sẽ nghiêm trọng đến chừng nào.
Mặc dù, trên lý thuyết, thực lực của Hoàng Mãnh không bằng Thiên Diệp.
Nhưng thứ nhất, Thiên Diệp dẫn theo Cao Cấn Bằng, cần phải phân tâm bảo vệ cô ấy. Thứ hai, trong tay Thiên Diệp không có vũ khí, mà Hoàng Mãnh lại mang theo vũ khí nóng, Thiên Diệp cực kỳ thua thiệt.
Mặc dù cô ta đã trải qua lần bôi thuốc thứ nhất, sức mạnh của đôi tay đã được nâng cao đáng kể, nhưng cũng còn xa mới đến mức độ có thể ném định giết người như Tiêu Sách.
Mà theo Tiêu Sách biết, trên người Thiên Diệp có mang theo vũ khí, chỉ có một cây dao găm sứ, và một cái dùi cui điện.
Đều là vũ khí cận thân!