Cho dù Tống Chỉ Vân có căm hận anh hơn nữa cũng không dám giở trò trong thức ăn...
Năm phút sau, Tiêu Sách đã ăn sạch thức ăn trong khay.
Dù sao anh cũng đã không ăn gì cả ngày rồi, bụng anh thấy hơi đói, tuy thức ăn trong trại tạm giam này không vừa miệng lắm, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Tiêu Sách không hề biết, vào lúc anh ăn cơm, thông qua màn hình camera giám sát ở đầu bên kia, Tống Chỉ Vân đang bình tĩnh theo dõi anh.
Chỉ là không ai nhìn ra, lúc này trong ánh mắt Tống Chỉ Vân đang bùng lên một ngọn lửa.
"Tiêu Sách, lần này anh chết chắc rồi, tôi không tin, với cách này của tôi còn không làm anh cúi đầu nhận tội được. Dám sàm sỡ tôi, xem tôi từ từ hành hạ anh."
Tống Chỉ Vân tận mắt nhìn thấy Tiêu Sách ăn từng miếng hết khay thức ăn, vẻ mặt có đầy sát khí tự nhủ.
Trong phòng thẩm vấn.
Sau khi Tiêu Sách ăn hết khay thức ăn xong, bỗng nhiên anh cảm thấy bụng mình hơi khó chịu.
"Hửm? Chuyện gì thế này? Lẽ nào cô nàng Tổng Chỉ Vân giở trò trong thức ăn của mình thật?"
Tiêu Sách hơi cạn lời.
Lúc này, anh cảm nhận trong dạ dày có một loại thuốc tiết ra đang điên cuồng làm tổn hại dạ dày, khiến dạ dày anh không thể tiêu hóa bình thường được.
Nhưng, vào lúc loại thuốc này tiết ra gây tổn hại dạ dày anh, Tiêu Sách lại cảm nhận được đại thực bào trong cơ thể anh đã cắn nuốt hết thuốc từ bên ngoài vào với khả năng cắn nuốt vô cùng mạnh mẽ, nháy mắt đã làm các chức năng của dạ dày khôi phục lại bình thường.
Mọi thứ cũng xảy ra trong chớp mắt mà thôi.
"Mẹ kiếp, độc ác thật, lại là thuốc xổ..."
Bây giờ, cuối cùng Tiêu Sách cũng biết Tống Chỉ Vân đã bỏ thêm thứ gì vào thức ăn, thì ra là thuốc xổ.
Hơn nữa lại còn là thuốc Xổ cực mạnh.
Thể chất như anh còn không chịu được, phải nhờ đến đại thực bào trong cơ thể cắn nuốt, nếu người bình thường ăn phải loại thuốc này, Tiêu Sách tin rằng nửa tháng sau cũng chưa ngồi dậy được.
Người phụ nữ này, quá thâm độc...
Theo hiểu biết của Tiêu Sách về Tống Chỉ Vân, phút chốc anh đã đoán ra, đây chắc chắn là trò do Tổng Chỉ Vân nghĩ ra.
May mà hệ thống miễn dịch trong cơ thể anh đã đạt đến trình độ cao nhất, đại thực bào lại càng mạnh mẽ không gì sánh bằng, chút trò trẻ con này của Tổng Chỉ Vân không hề ảnh hưởng đến anh chút nào.
Nhưng Tiêu Sách đương nhiên sẽ không tha cho Tổng Chỉ Vân.
Bây giờ anh tương kế tựu kế, ôm bụng gọi cảnh sát gác cửa cho anh đi vệ sinh, khiến hai cảnh sát gác cửa hiểu ý bật cười.
Hai người mở còng tay cho Tiêu Sách, tự mình giám sát Tiêu Sách, để Tiêu Sách vào nhà vệ sinh.
Một phút sau.
Hai phút sau.
Cả nửa tiếng đồng hồ trôi qua.
Tiêu Sách vẫn chưa ra ngoài...
"Tiêu rồi... không phải lần này đội trưởng Tổng sẽ chỉnh chết Tiêu Sách luôn chứ, đó là thuốc xổ cực mạnh, với liều lượng của đội trưởng Tổng, cho dù là một con voi cũng có thể gục ngã..."
"Yên tâm đi, thuốc này chỉ làm rối loạn hệ thống dạ dày, sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng, cùng lắm là bị giày vò một trận, sẽ không có nguy hiểm gì đâu..."
Hai người vừa thảo luận, vừa không nhịn được bật cười thành tiếng.
Hai người thảo luận những gì, đương nhiên đều bị Tiêu Sách nghe thấy hết.
"Quả nhiên là Tống Chỉ Vân làm, mình lại muốn xem thử, rốt cuộc người phụ nữ này muốn chơi đùa kiểu gì, lại dám bỏ thuốc xổ cho mình, xem ra lần trước chưa dạy dỗ đàng hoàng..."
Khóe miệng Tiêu Sách lộ ra nụ cười chế giễu, sau đó anh lại ôm bụng đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Mười phút sau, Tiêu Sách lại bị hại cảnh sát nhốt vào phòng thẩm vấn, đồng thời khóa Tiêu Sách vào cái ghế trong phòng thẩm vấn.
Trước khi đi, ánh mắt hai cảnh sát còn lộ vẻ đồng cảm, bọn họ đã cảm nhận sâu sắc được sự lợi hại của Tổng Chỉ Vân.
Hai người vừa đi chưa được bao lâu đã gặp phải Tống Chỉ Vân lạnh lùng.
"Chuẩn bị sẵn sàng chưa? Hai người các cậu tắt camera giám sát trong phòng này đi, sau đó đến hành lang trông chừng, không có lệnh của tôi, không được cho người khác vào, nghe rõ chưa?"
Giọng điệu hờ hững vang lên lanh lảnh.
"Đội trưởng yên tâm đi, bây giờ đã là chiều tối, đa số mọi người ở cục cảnh sát đều đã về hết rồi, sẽ không có ai đến làm phiền đâu..." Hai cảnh sát vẻ mặt nịnh nọt nói với Tống Chỉ Vân.
"Được rồi, hai người đi đi, tôi muốn tự mình thẩm vấn người này, phải cho anh ta biết tại sao hoa lại có màu đỏ.." Tống Chỉ Vân vừa bước đến phòng thẩm vấn, tay siết chặt nắm đấm, làm ngón tay phát ra tiếng răng rắc lạ thường, vừa tràn đầy căm hận nói.
Hai cảnh sát thấy dáng vẻ Tống Chỉ Vân như vậy, bỗng chốc thầm làm ba phút mặc niệm cho Tiêu Sách đang ở trong phòng thẩm vấn.
Lần này, sợ rằng Tiêu Sách có cừ hơn nữa cũng sẽ bị đội trưởng Tổng chỉnh đốn một trận ra trò, đừng nói là lời khai, sợ rằng ngay cả trong suốt quãng đời còn lại của Tiêu Sách cũng sẽ bị ám ảnh.
Trong chớp mắt, hai người lộ vẻ đăm chiêu suy ngẫm.
Một bên khác.
Tống Chỉ Vân bước về phía phòng thẩm vấn, vẻ mặt chợt hiện ra một nụ cười.
Trong quá trình tiếp xúc với Tiêu Sách, cô vẫn luôn ngậm đắng nuốt cay, lúc nào cũng bị Tiêu Sách chiếm hời, hơn nữa ngay cả sự trong sạch của cô cũng bị Tiêu Sách cướp mất.