Hơn nữa, Lý Lâm cũng mặc hai lớp áo khiến chống bạo động, còn để trên đỉnh đầu mình vài cái, vài cái khác thì chắn trên đầu của Vưu Chính.
Còn hai người là Tiêu Sách và Thiên Diệp ở phía sau bọn họ cứ thế mà bị che chắn kín mít, quả thật khiến đám sát thủ ngoài này không tìm được cơ hội nào để ra tay.
Đây giống như là thế trận con rùa vậy.
Đám sát thủ trợn tròn mắt, Tiêu Sách cũng có chút cảm thán.
Đây chính là Hoa Quốc, được pháp luật coi quản và khống chế, có thể nói là nơi tốt nhất trên thế giới đặc biệt nghiêm ngặt với việc quản lý vũ khí nóng, càng có thêm những lệnh cấm đoán nghiêm ngặt đến chỉ nhắc thôi cũng tê hết cả da đầu.
Cho dù là một người có bối cảnh phi thường như thế nào cũng không lấy được số lượng lớn vũ khí nóng, dĩ nhiên là cũng không dám lấy.
Một vài khẩu súng với đường kính nhỏ và kích cỡ nhỏ tuy có rất nhiều, nhưng mà lúc bình thường cũng sẽ không dễ để lấy ra sử dụng, tác dụng lớn hơn thế chính là dùng để uy hiếp hay đe dọa đối phương.
Lúc này đây trong tay đám sát thủ, dĩ nhiên là có không ít vũ khí nóng.
Nhưng đối diện với thế trận tường chắn kín mít kia, loại vũ khí này có lợi ích gì đâu?
Nếu như là ở quốc gia loạn lạc, bất cứ lúc nào cũng đều có thể vác súng ống bắn pháo trên vai để nã một phát, hay là kiểu lựu đạn pháo gì gì đó để tạo chấn động trong tâm hồn, khiến cho mấy chục người đang vây quanh Tiêu Sách đó đánh bật ra ngoài hết.
Với sát thủ thì không quan tâm tới chuyện chết bao nhiêu người, gây ra chuyện lớn tới nhường nào, thứ bọn họ quan tâm chính là có hoàn thành nhiệm vụ hay không, có đoạt được thù lao xứng đáng đó hay không.
Thế trận con rùa này của Tiêu Sách đang chầm chậm di chuyển, mấy sát thủ đang ẩn nấp xung quanh đều chần chừ không hề ra tay.
"Cao Cấn Băng" được Tiêu Sách bảo vệ trong ngực, mặc dù cô ấy cũng không có lùn lắm nhưng xung quanh đều là đàn ông như này, hơn nữa còn là mấy chục người vây quanh người cô sát nút, lại còn có nhiều áo giáp khiên chắn chống bạo động như vậy khiến đám sát thủ đều không thể làm gì "Cao Cẩn Băng" được. Có muốn lén lén để nhắm trúng rồi nổ súng cũng không được, làm sao có thể ra tay nữa chứ.
Tiêu Sách lúc này cũng vô cùng bình tĩnh.
Vừa đi ra khỏi cửa câu lạc bộ, anh cũng đã cảm nhận được mùi sát ý nồng nặc, ngó sơ qua một cái cũng đã phát hiện mấy bóng tên sát thủ đang nấp trong góc tối kia.
"Tới cũng đông quá ha..."
Tiêu Sách cười lạnh trong lòng, lại thầm muốn để cho tất cả những sát thủ cao cấp nhất trong thành phố Giang Lăng này tới hết luôn mới tốt, như vậy thì anh mới có thể làm một lần dứt điểm gọn gàng sạch sẽ.
Đám sát thủ không có ra tay, dĩ nhiên Tiêu Sách cũng sẽ không làm gì cả.
Điều khiến anh lo lắng nhất hiện tại chính là lỡ có sát thủ nào đó không nhịn được mà ra tay, mặc dù không thể một đòn mà giết chết được Cao Cấn Băng, nhưng mà có thể gây ra hỗn loạn.
Dù sao, ai cũng đều sợ chết cả mà.
Đám đàn em của Vưu Chính, của Lý Lâm đang vây quanh đám bọn anh thực chất cũng không biết xung quanh mình đã có rất nhiều sát thủ đang chĩa súng về phía họ.
Mà một khi sát thủ nổ súng, dĩ nhiên sẽ khiến bọn họ hỗn loạn.
Chính là vào lúc đoàn người này vừa tan rã cũng sẽ để lộ ra Tiêu Sách và Cao Cấn Bằng.
Đây chính là cách khả thi nhất mà Tiêu Sách nghĩ ra được khi đặt góc độ mình là sát thủ, trước tiên là gây ra hỗn loạn, sau đó là tìm cơ hội để giết chết con mồi.
Dĩ nhiên, Tiêu Sách cũng chỉ là lo lắng mà thôi.
Cho dù thật sự có xảy ra tình huống như vậy, Tiêu Sách chắc ăn cũng sẽ rời khỏi được chỗ này mà không để "Cao Cấn Bằng" xảy ra bất cứ chuyện gì, huống chi "Cao Cấn Bằng" lúc này còn là Thiên Diệp đang cải trang nữa.
Thực lực bây giờ của Thiên Diệp đã mạnh hơn Hàn Tô rồi, hơn nữa cô ta vẫn luôn là cận vệ của Cao Cấn Băng, xét về kinh nghiệm chiến đấu thì vô cùng phong phú. Cho dù không có Tiêu Sách, Thiên Diệp cũng có thể tự bảo vệ mình.
Càng huống hồ Lý Lâm và Vưu Chính đều nằm trong tay Tiêu Sách, một khi có xảy ra hỗn loạn thì anh chỉ cần khống chế hai người bọn họ, bọn họ ắt sẽ sai khiến đàn em của mình không được làm rối đội hình.
Cho nên cuối cùng, bất kể là đám sát thủ này có làm như nào thì hôm nay đều sẽ không thể nào thành công được.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Sách và "Cao Cấn Băng” kia được thế trận con rùa đó bảo vệ, chậm rãi di chuyển về phía xe, không tìm được chút cơ hội nào để ra tay cả.
Nhưng mà, mặc dù bọn họ không có ra tay, nhưng mà Vưu Chính và Lý Lâm lại bị dọa sợ đến túa mồ hôi lạnh.
Bọn họ cũng không có thực lực giống như Tiêu Sách, một khi sát thủ liều mạng ra tay thì bọn họ thật sự không thể nào có khả năng bảo vệ mạng sống. Cho nên mỗi một bước đi, bọn họ đều cảm giác được sống một ngày dài bằng một năm.
Vưu Chính còn đỡ hơn một chút, dù sao ông ta cũng đều đã trải qua phong ba bão táp rồi, vẫn có thể miễn cưỡng duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
Mà Lý Lâm lại liên tục đổ mồ hôi hột, quả thật giống như mưa rơi tí tchs, cũng không cảm giác mệt mỏi vì giơ áo khiến chắn chống bạo động đó, trong lòng chỉ thấy sợ hãi.
Ánh mắt anh ta dáo dác ngó nghiêng kiểm tra xung quanh ngang dọc, chỉ sợ lại nghe được một tiếng súng từ trong bóng tối kia truyền tới.
Mặc dù vẫn còn chưa tè ra quần, nhưng mà Tiêu Sách cũng có thể nhìn thấy hai chân của anh ta đều đang khẽ run.