Trong phút chốc, đầu anh né qua một cái, khiến nắm đấm của hai vệ sĩ đấm vào không khí.
Không đợi bọn họ thu lại nắm đấm để tấn công lần nữa, Tiêu Sách đưa chân lên đạp thẳng vào ngực của tên hai vệ sĩ đó.
Hai vệ sĩ vạm vỡ đột nhiên công người lại như con tôm khô, bay ngược ra ngoài đập lên một dãy bàn, chẳng rên nổi tiếng nào đã trợn mắt ngất xỉu.
Dương Chí Viễn vốn dĩ cũng hươ nắm đấm muốn đấm vào sau đầu của Tiêu Sách một cái, nhưng sau khi nhìn thấy tình huống này, anh ta đột nhiên dừng lại tất cả các động tác, nắm đấm giơ lên trong không trung, trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Sách
Tiêu Sách cũng bình thản nhìn anh ta, nhếch môi cười nói: “Sao dừng lại rồi? Tiếp tục đi.”
Sắc mặt của Dương Chí Viễn thay đổi dữ dội, nhưng nắm đấm đang giơ lên làm gì dám đánh xuống nữa, khoé miệng anh ta run rẩy, không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
“Nếu anh không ra tay, vậy thì tôi ra tay đây..”
Tiêu Sách thản nhiên nói xong, một cái tát đánh mạnh lên mặt Dương Chí Viễn, khiến anh ta bay thẳng ra ngoài.
Dương Chí Viễn ngây ra.
Úc Bội Hân cũng ngây ra.
Đám vệ sĩ của Úc Bội Hân cũng ngây ra.
Tiêu Sách cười nhạt, giống như anh chẳng làm gì cả, đi lướt qua đám vệ sĩ của Úc Bội Hân, đi xuống cầu thang, rất nhanh đã biến mất khỏi nhà hàng.
Sắc mặt của Úc Bội Hân khôi phục lại, nhìn Dương Chí Viễn đang ngã dưới đất che mặt, vẻ mặt đầy oán hận, cô không nhịn được mà nhíu mày.
Nhưng cô không nói gì cả, cũng dẫn theo đám vệ sĩ rời đi.
“Tao mặc kệ mày là ai, tao nhất định phải giết chết mày!” Qua một lúc lâu, trong nhà hàng mới truyền đến tiếng gào thảm thiết, sau đó là tiếng bàn ghế bị đập vỡ.
Mà tất cả những chuyện này, Tiêu Sách đều không hề biết.
Đương nhiên là anh biết thân phận của Dương Chí Viễn không bình thường, đánh anh ta rồi có lẽ sẽ mang đến phiền phức cho bản thân.
Nhưng Tiêu Sách cảm thấy trên người anh đã có không ít phiền phức rồi, cái gọi là người có nhiều phiền phức rồi thì có một thêm cái cũng không sao, chỉ là một Dương Chí Viễn thôi mà, vẫn chưa đủ khiến anh phải bấm bụng chịu đựng.
Anh cảm thấy cũng đến lúc khiến đám cậu ấm ở thành phố Giang Lắng nghe đến tên của anh rồi.
Nếu không sau này dù anh có đi đến đâu, chỉ một cậu ấm có chút thân phận cũng sẽ đảm bóp cổ anh, vẻ mặt kiêu ngạo nói với anh “Mày mẹ nó có biết tao là ai không?”, nghĩ thôi cũng thấy phiền.
Tiêu Sách không muốn gây sự, nhưng cũng không muốn cứ bị người khác khiêu khích, lại còn toàn là những tên ăn hại không có bản lĩnh, chỉ dựa vào của cải dư dả trong nhà mà diễu võ giương oai.
Quản Trạch Nguyên là loại người này.
Dương Chí Viễn cũng là loại người này.
Mà trong thành phố Giang Lăng này, thậm chí là ở trong phạm vi rộng hơn, vẫn có rất nhiều người như vậy.
Dạy dỗ Dương Chí Viễn một trận, Tiêu Sách không ở lại vịnh Nanni nữa, anh gọi xe trở về thành phố, tìm đến hai người Cố Minh và Phương Bác đang ăn mừng.
Phương Bác đã lấy vốn để cưới vợ ra để đặt cược cho Tiêu Sách thắng, vì vậy đã thắng mấy chục vạn, đối với anh ấy, đây là một con số lớn, cả đời này anh ấy cũng chưa từng cầm nhiều tiền như vậy.
Lúc này, anh ấy trực tiếp bao một phòng bao, thậm chí còn tìm hai người đẹp đến cùng uống rượu, trái ôm phải ấp cùng Cố Minh uống rượu thoả thích.
Việc này khiến Tiêu Sách cạn lời, cái thằng Phương Bác này, trong nhà đã có cô bạn gái Linh Linh rồi, hơn nữa Phương Bác cũng rất yêu Linh Linh, kết quả còn ra ngoài làm bậy...
Nhưng Tiêu Sách cũng ngại nói Phương Bác, dù sao bây giờ chuyện tình cảm của bản thân anh cũng hơi hỗn loạn.
Trong lòng anh đương nhiên chỉ có một mình dì Hàn, vì để tìm đi Hàn, anh mới liều mạng muốn kiếm tiền, muốn trở thành người ở tầng trên, có được thế lực của bản thân mình như vậy.
Những khoảng thời gian gần đây, anh đã lần lượt xảy ra quan hệ với Cao Cấn Băng và Thiên Diệp...
Mặc dù những chuyện này đều có thể dùng sự trùng hợp ngẫu nhiên để giải thích, không phải là do bản thân anh cố ý. Nhưng Tiêu Sách lại phát hiện, trong lòng anh lại không hề có cảm giác tội lỗi quá nhiều.