Ôn Liễu giống như một chú bươm bướm biết nhảy múa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tâm trạng của Tiêu Sách cũng trở nên vô cùng vui vệ.
Không giống lúc ở cùng với những người có thân thế hiển hách như Cao Cấn Băng và Lâm Bán Thanh, Ôn Liễu là một cô gái đơn thuần rất bình thường, cô chân thật hơn và cũng ngây thơ hơn.
Nhìn thấy cô, Tiêu Sách giống như nhìn thấy thế giới bản thân mãi mãi không thể chạm đến được.
Đó là thế giới không có tranh chấp, thế giới hạnh phúc của những con người bình thường, có lẽ Tiêu Sách cũng từng tưởng tượng, bản thân mình sống trong thế giới như vậy sẽ rất dễ thỏa mãn và cũng dễ hài lòng.
Vì thế, anh mới có cảm tình với Ôn Liễu.
"Anh Tiêu Sách, cùng đến đây đi, hahahaha..."
Tiêu Sách đang suy nghĩ, Ôn Liễu bỗng nhiên vượt đường xa chay đến đây, một tay xách giày, một tay nắm lấy tay Tiêu Sách, vừa cười vừa chạy tung tăng trên bãi biển.
Sau đó, cô không buông tay Tiêu Sách nữa.
Cho dù là trong bóng đêm mờ tối, Tiêu Sách cũng có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đang ửng đỏ và đôi mắt sáng long lanh của cô.
Tiêu Sách mỉm cười, cũng không vùng ra khỏi tay Ôn Liễu, anh cùng cô chạy nhảy trên bãi biển, lắng nghe tiếng cười ngây thơ hồn nhiên của cô.
Mười phút sau, Ôn Liễu cuối cùng cũng chạy mệt rồi.
Cô ngoảnh đầu nhìn Tiêu Sách, bỗng nhiên nói: "Anh Tiêu Sách, em vẫn luôn muốn đến bờ biển chơi, nhưng không có cơ hội, hôm nay cảm ơn anh đã đáp ứng nguyện vọng của em..."
"Nếu cô thích nơi này, lần sau tôi sẽ đến cùng cô." Tiêu Sách thản nhiên cười đáp.
Ôn Liễu gật đầu, bỗng cô hít thật sâu nói: "Anh Tiêu Sách, cảm ơn anh, từ khi gặp anh, em nhận ra cuộc đời em đã trở nên tươi sáng hơn..."
Tiêu Sách nghe xong chợt ngẩn ra, sau đó trong lòng anh bắt đầu thấy hồi hộp.
Anh nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, đôi mắt sáng long lanh của Ôn Liễu cũng đang nhìn anh, bỗng nhiên anh cảm thấy, chắc không phải bây giờ Ôn Liễu sẽ tỏ tình với anh chứ?
Không phải chứ...
Tiêu Sách thấy mình nghĩ nhiều rồi, thời gian anh và Ôn Liễu quen nhau còn chưa được nửa tháng, cũng chỉ gặp nhau có ba lần mà thôi.
Cho dù có cảm tình với nhau cũng không đến nỗi nhanh như vậy, hơn nữa, con gái đều rất dè dặt, cho dù Ôn Liễu thích anh thật cũng không đến mức chủ động tỏ tình nhanh như vậy.
Nhưng rất dễ nhận thấy, Tiêu Sách hoàn toàn không hiểu về con gái, hoặc là anh không hiểu Ôn Liễu.
Ôn Liễu lúc này tỏ ra vô cùng căng thẳng, cô nói xong một câu, thật lâu sau mới nói câu tiếp theo, nhưng đôi mắt kích động chớp chớp của cô giống như cũng biết nói vậy.
Tiêu Sách biết rất rõ, anh thấy được sự mến mộ của cô đối với anh.
Điều này khiến Tiêu Sách chợt ngơ ngác, anh đối mặt với biết bao sóng to gió lớn, mưa bom bão đạn đều không thay đổi sắc mặt, bây giờ lại thấy hơi lúng túng không biết làm sao.
"Anh Tiêu Sách, em... em thích..."
"Cẩn thận!"
Ngay lúc Ôn Liễu sắp nói ra những lời trong lòng, Tiêu Sách chợt căng thẳng, tim đập liên hồi vang lên thình thịch.
Lúc mới bắt đầu, anh tưởng rằng mình đang xúc động trước lời tỏ tình của Ôn Liễu.
Nhưng ngay sau đó, Tiêu Sách chợt nhận ra, không phải anh xúc động mà là anh cảm giác được nguy hiểm trong bóng đêm, nó đang nhắc nhở anh!
Cảm giác này đã nhiều lần cứu mạng Tiêu Sách
Cho nên anh nhanh chóng nhìn xung quanh, cũng chính vào lúc ấy, anh nhìn thấy cách đó không xa, bỗng nhiên xuất hiện hai bóng người dưới mặt biển tĩnh lặng.
Hai bóng người bị Tiêu Sách và Ôn Liễu phát hiện, lập tức thổi bay mũi tên trong miệng!
Ánh mắt nhạy bén của Tiêu Sách, dù trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy mười mấy mũi tên cỡ bằng chiếc kim bắn ra khỏi ống tên!
Trên đầu mũi tên lấp lánh màu xanh rợn người, bao phủ xung quanh Tiêu Sách trong phạm vi năm mét!
Ngay lúc đó, Tiêu Sách chợt giật mình, nhưng với sức mạnh của anh, trong tình huống này vẫn có thể nhanh chóng tránh được, thoát khỏi sự tấn công của mũi tên.
Anh có lòng tin chắc chắn có thể tránh được!
Nhưng lúc cơ thể Tiêu Sách muốn tránh ra theo phản xạ, anh chợt nhớ ra lúc này Ôn Liễu đứng trước mặt anh, đang xúc động muốn tỏ tình với anh!