Chương 4: Anh em ngày trước
Mãi cho đến khi dì Hàn tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm, Tiêu Sách mới thả lỏng cơ mặt, nằm xuống giường.
Anh tự hỏi, dì Hàn không kéo rèm cửa rốt cuộc là có ý gì, là quên, hay cố tình để anh nhìn thấy?
Dì Hàn biết rõ anh đã trở về, lại như trước đây không che rèm cửa lại, chắc chắn là có ý gì đó, cứ nghĩ đến việc này là máu huyết Tiêu Sách lại sục sôi.
Đây có được xem như là cố ý quyến rũ hay không?
Nghĩ đến đấy, Tiêu Sách lại cảm thấy trong người nóng ran lên.
Cả buổi tối, Tiêu Sách cứ trăn trở nghĩ ngợi, tóm lại là dì Hàn quên kéo rèm cửa hay là cố ý quyến rũ anh.
Trong đầu anh thi thoảng lại hiện ra thân hình dì Hàn trong phòng tắm…
Vì vậy ngày hôm sau, khi rửa mặt, anh dùng hết sức lắc đầu, quyết định tạm thời không nghĩ đến chuyện đó nữa, đi tìm việc làm quan trọng hơn, nếu không thì anh lại phải dựa vào sự giúp đỡ của dì Hàn…
Những năm anh ở trong quân ngũ, tuy là để dành được một ít tiền, nhưng khi rời khỏi quân ngũ anh đã giao toàn bộ cho đồng đội Thủy Oa để cứu người bố bị ung thư của anh ta.
Lúc này, túi quần Tiêu Sách còn sạch hơn da mặt của anh.
Anh cất bước về phía thành phố, nhưng chưa đi khỏi khu nhà ổ chuột đã gặp một đám bảy tám người, trong tay cầm khúc cây đang đuổi đánh một thanh niên tầm 23, 24 tuổi.
Người thanh niên bị trói hai tay, cao ráo khỏe mạnh, cơ bắp vạm vỡ, toàn thân tràn đầy sức mạnh.
Tiêu Sách nhìn người thanh niên cao khỏe như tháp này, nhìn qua thì giống như một đầu gấu bình thường, sau đó ánh mặt anh bỗng sáng lên, kinh ngạc nói: “Phương Bác, Tiểu Bác?”
“Phương Bác, có bản lĩnh thì đừng có chạy, xem hôm nay bố mày có đánh què chân mày không?”
“Không phải dọa, có bản lĩnh thì đấu một chọi một với ông nội mày đi, ông đây có bị trói hai tay cũng chỉ cần một đấm là có thể đấm chết chúng mày, ra vẻ cái gì? Sau này đừng có một mình mà đụng phải ông đây!”
“Thằng khốn Phương Bác, xem ra hôm nay không giết mày không được rồi!”
Phương Bác chạy đi như bay, giẫm vào vũng nước bùn trên mặt đường làm nước văng tung tóe, thoắt cái đã đến trước mặt Tiêu Sách, anh ấy nhìn thấy Tiêu Sách thì ngẩn người ra, sau đó mới ngạc nhiên mừng rỡ.
“Tiêu Sách? Là anh?”
Tiêu Sách gật đầu cười: “Tiểu Bác, đã lâu không gặp… Cẩn thận đằng sau…”
Phương Bác mặt biến sắc, cảm nhận được người ở phía sau đã đuổi tới nơi, nhất thời hừ lạnh một tiếng, nói: “Tiêu Sách, lát nữa nói chuyện với anh sau, em xử lý bọn ranh con này trước đã…”
Nói xong, Phương Bác không chạy nữa, đột nhiên quay người lại giơ nắm đấm, nện vào người một thanh niên, động tác nhanh dứt khoát làm anh ta ngã sóng soài trên mặt đất.
Hơi thở sặc mùi hung hãn kia, Tiêu Sách nhìn thấy cũng thật sự không đơn giản.
Trong nháy mắt, Phương Bác đã dùng khí thế hung hãn đó quật ngã ba người, nhưng bản thân anh ấy cũng bị đánh cho hai gậy, người lảo đảo suýt thì ngã sấp xuống đất.
Tiêu Sách biết, nếu tiếp tục thì Phương Bác có thể xử đẹp đám người này nhưng chỉ sợ anh ấy cũng sẽ bị thương không nhẹ, chắc cũng phải nhập viện một thời gian.
Tiêu Sách lập tức không lưỡng lự nữa, cúi xuống nhặt mấy hòn đá nhỏ, kẹp vào ngón tay rồi bắn. Mấy hòn đá ấy giống như viên đạn bay đến, đập vào ngực một thanh niên trước mặt Phương Bác.
Thanh niên kia còn chưa kịp kêu đau đã ôm lấy ngực quằn quại trên mặt đất làm nước bùn bắn lên tung tóe, rên rỉ không nhấc nổi người dậy.
Phương Bác thấy thế thì sửng sốt, anh ấy còn chưa đấm mà người đã ngã rồi?
Nhưng anh ấy cũng lười chẳng thèm nghĩ, vung nắm đấm hướng tới một thanh niên khác thì lại giống như lúc nãy, chưa đánh mà đối thủ đã ngã xuống kêu đau thảm thiết rồi.
Ngón tay Tiêu Sách liên tục bắn, đám thanh niên kia trong nháy mắt đã bị đánh bại bốn, năm người, bọn họ sợ xanh mặt, thi nhau bỏ chạy.
Phương Bác sờ sờ sau gáy, thấy rất khó hiểu, líu ríu nói: “Lẽ nào mình lại mạnh đến như vậy à? Chỉ tức giận thôi cũng khiến đám nhãi con kia sợ đến mức choáng váng?”
Sau đó, anh ấy cũng chẳng thèm suy nghĩ nhiều nữa, cười cười bước đến trước mặt Tiêu Sách, đấm một cái lên ngực anh, nói: “Tiêu Sách, anh trở về lúc nào thế?”
Tiêu Sách cười nhạt, đáp: “Vừa về cũng chưa được mấy ngày.”
“Về là tốt rồi, anh em mình đã nhiều năm không gặp, đi uống rượu đi, mấy năm nay không có anh ở đây, em thật sự nhàm chán muốn chết.” Phương Bác khoác tay lên vai Tiêu Sách.
Tiêu Sách cũng không gạt tay anh ấy ra, để mặc cho Phương Bác quấn lấy anh rồi bước ra phía ngoài.
Trước đây, Tiêu Sách cực kì ngang bướng, chỉ thích bày ra những trò đùa quái đản, nào là vén váy các bạn nữ, rồi cả vẽ rùa lên mặt bạn học, những trò vô liêm sỉ như lén lút ngáng chân làm người ta ngã vào bãi phân chó cũng không thiếu.
Vì thế nên bạn bè anh cũng chẳng có nhiều, Phương Bác đây chính là một trong số đó.
Có thể gặp lại Phương Bác, Tiêu Sách rất vui.
Đúng lúc này, điện thoại của Phương Bác bất chợt vang lên, Phương Bác nghe điện thoại, sắc mặt càng ngày càng khó coi, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi rống lên với người phía bên kia đầu dây: “Lý Cát Xương, mày dám động vào một cọng tóc của cô ấy, bố mày nhất định sẽ giết chết mày!”
Sau khi tắt điện thoại, Phương Bác vội vàng muốn rời đi ngay.
Tiêu Sách nhanh tay giữ lấy Phương Bác, vội hỏi: “Tiểu Bác, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Thằng khốn Lý Cát Xương bắt cóc bạn gái em, em đi giết chết nó! Tiêu Sách, em phải đi đây, hẹn lần sau uống rượu với anh.”
Nói xong, Phương Bác chạy vụt ra ngoài.
Tiêu Sách cũng vội vàng chạy theo, đuổi kịp anh ấy, bình tĩnh nói: “Tiểu Bác, cậu đừng nóng vội, Lý Cát Xương bắt cóc bạn gái cậu lại còn gọi điện cho cậu, nói trắng ra thì mục tiêu thực sự của anh ta không phải bạn gái cậu mà là thứ khác.”
“Tạm thời thì bạn gái cậu không gặp nguy hiểm đâu, cậu vội vàng đi đến đó, ngược lại có thể sẽ bị mắc mưu, để tôi đi với cậu xem sao.”
“Anh đi với em? Thôi đi, Tiêu Sách, Lý Cát Xương là trùm của bang hội vùng lân cận, đàn em dưới tay anh ta không ít đâu, lại ra tay rất dã man, anh đi theo kiểu gì cũng bị thương.” Phương Bác nghe vậy vội lắc đầu.
“Tôi đi với cậu, đừng lề mề tốn thời gian nữa.” Tiêu Sách nói.
“Thôi được rồi, nhưng lúc đó nếu thấy nguy hiểm, anh đừng để ý đến em, cứ chạy trước đi, em không giữ anh lại đâu.” Phương Bác nhíu mày, đành đồng ý với anh.
Rất nhanh, Phương Bác đã chặn được một chiếc taxi, sốt ruột nói: “Bác tài, đến xưởng kim loại Thành Đông, nhanh!”
Xưởng kim loại Thành Đông cũng không xa lắm, đã bị bỏ hoang rất lâu rồi, chỉ còn lại một nhà xưởng đổ nát, xe taxi chạy chưa đến năm phút đã đến nơi.
Phương Bác vô cùng lo lắng cho an nguy của bạn gái, không đợi xe dừng hẳn đã lao xuống, chạy như điên vào trong nhà xưởng.
Tiêu Sách lắc đầu ngao ngán, thong thả thanh toán tiền xe, rồi mới từ từ theo sau anh ấy đi vào trong căn nhà xưởng bỏ hoang.
Anh đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện bên trong có khoảng mười lăm mười sáu thanh niên người đầy hình xăm đứng đó.
Bọn họ ai cũng để vai trần, vung vẩy cây gậy trong tay, nhếch mép cười khẩy nhìn Phương Bác.
“Lý Cát Xương, bạn gái tao đâu? Mau thả bạn gái tao ra!”
Phương Bác chẳng thèm để ý xung quanh, anh ấy nghiến răng nghiến lợi nhìn người thanh niên tầm 30 tuổi đang nhàn nhã ngồi trên ghế cắt móng tay.