Nhưng Tiêu Sách cũng biết, lúc này không phải là lúc cân nhắc đến điều này.
Mặc dù là dao cùn cắt thịt nhưng chỉ cần có đủ thời gian thì vẫn cắt được, như vậy còn tốt hơn bị tác dụng của thuốc khống chế bản năng.
Nhưng điều kiện tiên quyết là không bị quấy rầy.
Thiên Diệp chui vào lòng anh, thân thể mềm mại nhiệt tình không ngừng di chuyển trong lòng anh, âm thanh mê người làm tiêu mòn ý chí của anh, hơi thở ấm áp kích thích anh, tất cả những thứ này Tiêu Sách có thể nhịn được!
Nhưng lúc Thiên Diệp ôm cổ anh, chiếc lưỡi đinh hương nhỏ nhắn chui vào trong miệng anh, điên cuồng khuấy động, cắn mút, Tiêu Sách chỉ cảm thấy trong đầu đột nhiên có một tiếng nổ, trong nháy mắt nổ tung ra.
Ngọn lửa trong cơ thể anh, hoàn toàn lan tràn ra, giống như muốn đốt cháy thân thể anh, hai mắt đỏ bừng mở ra.
Anh nhìn thấy khuôn mặt của Thiên Diệp, nhìn thấy mắt cô ta cũng đỏ như vậy, làn da ửng đỏ, vẻ mặt gấp gáp.
Giờ khắc này, Tiêu Sách có một chút thiện cảm với Thiên Diệp, trong nháy mắt bị tăng lên gấp trăm ngàn lần, trở thành kích thích cơ thể nguyên thủy nhất!
Lúc này anh quên mất trong cơ thể mình có “khí”, quên mất hoàn cảnh ở đây, quên mất Cao Cẩn Băng vẫn chưa biết sống chết.
Quên hết tất cả, trong đầu cũng chỉ có mình Thiên Diệp!
Tất cả những bản năng của cơ thể Tiêu Sách đều đang trở nên điên cuồng, muốn hung hăng ôm Thiên Diệp vào lòng, đáp trả cô ta, chiếm lấy cô ta!
Mà cơ thể anh, quả thực cũng làm như vậy.
Anh tham lam đáp trả, hai tay du ngoạn trên người Thiên Diệp, động tác thô lỗ điên cuồng, nhưng anh và Thiên Diệp không cảm thấy như vậy, giống như trong ý thức của họ cảm nhận được đáng ra phải như thế này.
Thậm chí như vậy vẫn chưa đủ!
Như vậy vẫn chưa đủ, sự xúc động nguyên thủy trong cơ thể họ bạo phát ra, mãi mãi không thể nào đủ được.
Động tác của họ trở nên điên cuồng hơn, rất nhanh quần áo bị cởi ra vứt khắp nơi, ở chỗ sâu trong rừng cây, lá rụng đầy trên mặt đất, hai cơ thể điên cuồng muốn đối phương vẫn về cơ thể mình.
Hai cơ thể nóng bỏng dán vào nhau, bất luận là Tiêu Sách hay Thiên Diệp, trong nháy mắt đều cảm thấy cơ thể run lên, sau đó trở nên điên cuồng hơn nữa.
Ở chỗ sâu trong rừng cây, tiếng côn trùng kêu vang lại bị tiếng thở gấp nặng nề của hai người lấn áp, cũng không thể lấn át nổi...
Mãi cho đến ba tiếng sau, mặt trời từ phía chân trời dần dần hiện lên.
Tiếng côn trùng kêu biến mất, hai tiếng thở gấp nặng nề cuối cùng cũng yên lặng trở lại, chỉ là dấu vết trên mặt đất lại không có thứ gì có thể che đậy được.
Dưới tình huống như vậy, Tiêu Sách dần dần tỉnh táo lại.
Có lẽ nói như vậy không chính xác lắm bởi vì mấy tiếng trước, ý thức của anh đã thực sự tỉnh táo lại rồi, chỉ là một phần trong ý thức bị kích động, bị phóng đại lên gấp trăm ngàn lần mà thôi.
Nói cách khác, anh biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, thậm chí mỗi một chi tiết, mỗi một động tác anh đều nhớ rõ, chỉ là lúc đó bản thân không thể khống chế nổi mà thôi.
Anh tin, Thiên Diệp lúc đó cũng như vậy.
Nhưng bởi vì như vậy mà sau khi tác dụng của thuốc trong cơ thể biến mất, anh lại không dám động đậy, hoàn toàn rơi vào trạng thái sững sờ.
“Bây giờ, nên làm thế nào đây?”
Tiêu Sách không biết, lại càng không dám đứng dậy mặc quần áo, rất sợi đánh thức Thiên Diệp đang nằm xụi lơ trong lòng anh.
Lúc này anh có chút không nói nên lời, hơn hai mươi năm có thể nói là Tiêu Sách hoàn toàn không có người phụ nữ nào, anh vẫn là một chàng trai cho đến ba ngày trước.
Nhưng trong ba ngày này tình hình lại thay đổi bất ngờ, anh phát sinh quan hệ với Tổng Chỉ Vân và Thiên Diệp, mà nguyên nhân cũng tương tự nhau đều không phải vì có tình cảm với nhau, mà là anh bị trúng chiêu!
Điểm khác nhau là Tống Chỉ Vân tự làm tự chịu, cô ấy tự mình hại mình, mà lần đó, cả quá trình Tiêu Sách hoàn toàn không cảm nhận được gì cả, không thể nói rõ lần đầu tiên của mình như thế nào cả.
Mà Thiên Diệp... cô ta bị Hoàng Mãnh hại, nhưng toàn bộ quá trình làm, Tiêu Sách lại nhớ rất rõ ràng, mọi cảm xúc đều rất rõ ràng, chỉ là so với tình huống bình thường thì điên cuồng hơn, cuồng bạo hơn, cũng không biết thương hoa tiếc ngọc.
Nhưng bất kể là thế nào.
Bọn họ đều chiếm được tiện nghi của Tiêu Sách, anh còn xấu hổ nói bản thân cũng là người bị hại.
Anh có chút lờ mờ, không biết nên đối diện thế nào với Thiên Diệp nữa.