“Hi hi, không biết thì em có thể dạy anh, đi thôi, hôm nay là sinh nhật em mà, em lớn nhất ở đây!” Mân Nhi cười nói, sau đó kéo cánh tay Tiêu Sách đứng dậy, đi đến giữa sàn nhảy.
Tiêu Sách bất lực chỉ có thể đi theo cô ấy, nhưng mà thật sự anh không biết nhảy, chỉ có thể tùy cho Mẫn Nhi cầm tay anh, đặt ở eo và vai của Mân Nhi.
“Anh Tiêu Sách, ôm chặt em một chút, nếu không Mân Nhi sẽ ngã...” Mân Nhi cười tít mắt nói.
Tiêu Sách chợt cảm thấy xấu hổ, trong mắt Tiêu Sách thì Mẫn Nhi chính là một cô gái bé nhỏ mà thôi.
Bình thường khi Mẫn Nhi ôm cánh tay anh, anh chỉ vỗ đầu Mân Nhi là xong, bây giờ bắt buộc phải ôm eo cô ấy, Mân Nhi cũng ỷ lại vào lòng anh, nhất thời khiến cho Tiêu Sách cảm thấy thân mật quá mức.
Có loại cảm giác như anh đang phạm tội...
Nhưng mà hùa theo tiếng nhạc vang lên, dưới sự dẫn dắt của Mân Nhi, anh cũng dần dần quên mất những điều này, toàn bộ sức lực đều dồn vào chân, tránh dẫm phải Cân Nhi.
“Anh Tiêu Sách, qua ngày hôm nay, Mân Nhi đã là vị thành niên rồi...” Mân Nhi dựa vào lòng Tiêu Sách, vừa từ từ chỉ dẫn Tiêu Sách nhảy, vừa nhẹ giọng nói.
Tuy Tiêu Sách không biết nhảy, nhưng năng lực khống chế bản thân vô cùng lớn, lại cộng thêm thiên bẩm học rất nhanh, vì vậy Mân Nhi chỉ vừa dạy anh một lúc, anh đã có thể nhảy theo được.
Chỉ là không được quả phân tâm, nghe thấy lời của Mẫn Nhi, anh cũng chỉ trả lời cho có lệ.
Mân Nhi không quan tâm những thứ đó, tiếp tục nói: “Mân Nhi trưởng thành rồi, có thể tìm bạn trai rồi.”
“Ừ” Tiêu Sách tiếp tục trả lời cho có.
“Vậy thì anh Tiêu Sách, anh làm bạn trai của Mẫn Nhi có được không?”
"Ù..."
Tiêu Sách vừa tùy tiện trả lời một cầu, thì lập tức phản ứng lại, khuôn mặt ngạc nhiên, sau đó nói: “Không được... Con nhóc này, đang nghĩ cái gì vậy?”
Mẫn Nhi mím chặt mỗi khi nghe thấy vậy, không vui nói: “Em mặc kệ! Vừa rồi anh Tiêu Sách đã đồng ý với Mân Nhi, làm bạn trai của Mẫn Nhi! Em mặc kệ, bắt đầu từ vừa nãy, anh Tiêu Sách chính là bạn trai của Mẫn Nhi!”
“Con nhóc này, đừng có nói linh tinh!” Tiêu Sách nghiêm túc nói.
“Em mặc kệ em mặc kệ! Anh Tiêu Sách là đàn ông, anh không thể nuốt lời! Dù sao, sau này Mân Nhi cũng chỉ nhận một người duy nhất là anh Tiêu Sách, nếu như anh không cần Mân Nhi, vậy thì Mân Nhi sẽ lẻ loi một mình cả đời này, Mân Nhi không thích ai cả, cũng sẽ không gả cho ai!”
Tiêu Sách nghe thấy vậy đột nhiên cảm thấy đau đầu, vì bị phân tâm mà nhất thời dẫm phải mu bàn chân của Mân Nhi.
“A!"
Mân Nhi đau kêu lên một tiếng.
Tiêu Sách lập tức giật mình, vội vã hỏi: “Mân Nhi, em không sao chứ?”
“Em có sao! Chân bị anh giẫm gãy rồi, anh phải chịu trách nhiệm! Nửa đời còn lại đều phải chăm sóc Mân Nhi, hứ hứ hứ!” Mân Nhi nói.
Tiêu Sách trợn mắt: “Được rồi, nhảy cũng nhảy rồi, đùa cũng đùa xong rồi, tôi trở về.”
Nói xong, Tiêu sách buông tay đang ôm Mân Nhi ra, chuẩn bị quay về ghế ngồi.
Tiêu Sách cho rằng Mân Nhi vì nhất thời bốc đồng mới đùa như vậy, đợi một lúc nữa cô ấy bình tĩnh lại, tự nhiên sẽ không còn suy nghĩ này nữa.
Anh không cho rằng Mân Nhi thật lòng thích mình, dù sao thì bọn họ mới chỉ có gặp nhau dăm ba lần mà thôi.
E rằng Tiêu Sách cũng có một loại thiện cảm không nói lên lời với Mân Nhi, cũng không cảm thấy đây là loại tình cảm yêu đương giữa nam nữ, Mân Nhi còn nhỏ, không phân biệt được thiện cảm và tình yêu.
Nhưng Tiêu Sách còn chưa rời khỏi sàn nhảy thì phát hiện một thanh niên gầy gò với khuôn mặt âm u đi về phía Mân Nhi.
Chính là người mà Tô Tuyết từng nói với Tiêu Sách, Hoàng Dương, cậu Hoàng!
Tô Tuyết nói với Tiêu Sách, Hoàng Dương thích Mân Nhi, đồng thời hạ quyết tâm hôm nay sẽ tỏ tình với cô ấy.
Nhưng rất rõ ràng anh ta còn chưa kịp tỏ tình thì đã nhìn thấy Tiêu Sách và Mân Nhi đang nhảy cùng nhau, cảnh tượng mặt kề mặt, thì thầm thân mật với nhau, vì thế không nhịn được mà khó chịu đi đến.
đằng sau anh ta còn có một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, giống như là vệ sĩ, khí thể không tầm thường, Tiêu Sách không nhịn được mà nhìn ông ta.
Hoàng Dương chặn phía trước Tiêu Sách, sắc mặt có chút vặn vẹo, lạnh lùng quét anh một
lượt, sau đó nói Với Mân Nhi: “Mân Nhi, thằng nhóc này là ai?”