Thoáng chốc, có một người giúp việc trẻ tuổi lập tức bưng một khay gỗ đến, phía trên có một chiếc hộp cổ kính được đậy bằng vải đỏ.
Chiếc hộp này tỏa ra một mùi gỗ kỳ lạ, có vẻ như nó được làm bằng gỗ trầm hương chất lượng cao. Dù để người ta thoáng ngửi thấy mùi hương này, đều sẽ lập tức cảm thấy có tinh thần.
“Hửm? Còn có mặt hàng bậc này?”
Tiêu Sách nhìn cái khay được người giúp việc trẻ tuổi bưng đến, trong mắt cũng có chút hứng thú.
Có thể khiến cho nhà họ Lâm bỏ ra một số tiền lớn để mua, khẳng định không phải là đồ vật tầm thường gì.
Dù là chiếc hộp đựng bên ngoài thứ đó, e là cũng có giá trị xa xỉ trên giá cả thị trường đồ cổ.
Có thể dùng chiếc hộp như vậy đựng một đồ vật, có thể thấy được độ trân quý của thứ này đã đạt đến mức độ nào.
“Nói đến thì, vật phẩm quý giá này đến tay nhà họ Lâm chúng tôi cũng đã được nhiều năm rồi. Nhưng cho dù là tôi, cũng không phát hiện được chỗ nào không thích hợp, và cũng không phát hiện vật này có gì đặc biệt..”
Ông cụ Lâm nhẹ nhàng và chiếc hộp cổ kính lấy từ trên tay người giúp việc qua, sau đó từ từ mở chiếc hộp cổ kính này ra ngay trước mặt Tiêu Sách.
Khi chiếc hộp mở ra, một khúc gỗ màu đen lập tức xuất hiện trước mặt Tiêu Sách.
“Đây là..”
Tiêu Sách lập tức đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Nếu như không phải khúc gỗ này được lấy từ trong tay ông cụ Lâm ra, e là Tiêu Sách đã cho
là nhà mình có trộm vào rồi.
Không sai, khúc gỗ này có cùng một chất lượng với khúc gỗ đen mà Tiêu Sách cất giữ cho Phương Bác.
Hơn nữa, còn hơi kỳ lạ.
Hiện tại thực lực của Tiêu Sách ngày càng cao hơn, cũng có thể phát hiện một số chỗ không tầm thường của khúc gỗ đen này.
Anh chậm rãi cầm khúc gỗ đen đó trong tay, quan sát kỹ lưỡng đường vẫn trên khúc gỗ đen, cảm nhận tính chất của nó, thế mà lại cảm thấy chân khí trong người mình dường như CÓ biến động khác thường.
Hình như bên trong khúc gỗ đen đó có thứ gì đó đang thu hút nội khí trong người Tiêu Sách. Điều này đã khiến cho Tiêu Sách thấy có hơi kỳ quái.
Nhưng nội khí trong người Tiêu Sách biến động khác thường cũng chỉ trong chớp mắt, sau đó đã khôi phục lại bình thường, không có thêm động tĩnh gì nữa. Điều này đã khiến cho Tiêu Sách có chút thất vọng.
“Xem ra, thứ này quả thật rất có lại lịch. Cũng chẳng trách, những sát thủ của Hắc Bảng lại muốn lấy được thứ này như thế.”
Tiêu Sách nghĩ đến khúc gỗ đen mà Phương Bác đưa cho anh, lại có thể khiến cho cả sát thủ như Lực Cường cũng chạy đến, có thể thấy được sức hấp dẫn của khúc gỗ này.
Nhưng đáng tiếc là, lúc đó Tiêu Sách đã trực tiếp giết Lực Cường mất rồi, không hề moi ra được khúc gỗ đó rốt cuộc là thứ gì từ miệng Lực Cường, cho nên hiện giờ hoàn toàn mù mịt, không hề biết thông tin gì về khúc gỗ này.
“Tiêu Sách, chẳng lẽ cậu biết đây là thứ gì?”
Khi nhìn thấy đủ loại biểu cảm mừng rỡ, nghi hoặc trên mặt Tiêu Sách, trong lòng ông cụ Lâm cũng dậy sóng.
Ông ấy đã cất giữ mười mấy năm, luôn xem thứ này là báu vật quý giá nhất. Nhưng mãi đến bây giờ, ông ấy cũng không biết đây rốt cuộc là thứ gì.
Lúc này, nếu Tiêu Sách đã có thể nhận ra thứ này, ông ta đương nhiên rất tò mò.
“Cháu cũng không biết là thứ gì. Chất lượng của khúc gỗ đen này vô cùng kỳ lạ..” Nghe thấy ông cụ Lâm dò hỏi, Tiêu Sách ăn ngay nói thật.
Ông cụ Lâm vốn đang tràn trề nhiệt huyết, cho rằng cuối cùng cũng biết được báu vật cất kỹ chục năm nay là thứ gì. Nhưng nghe thấy Tiêu Sách nói câu này, ông ấy lập tức thở dài một hơi.
Xem ra, ông đã quá chấp nhất rồi.
Trên đời này có hàng vạn báu vật hiếm thấy, có không nhận ra cũng là bình thường.
“Có điều, tuy là cháu không biết thứ này cụ thể là gì, nhưng cháu có thể nói cho ông biết một cách chắc chắn rằng, ngay cả sát thủ của Hắc Bảng, cũng đang đi tìm thứ này, bởi vì cháu cũng có một khúc. Thứ này không phải là đồ lẻ, mà có khả năng là một nhóm, hơn nữa còn thật sự quý báu vô cùng, có lẽ bên trong có cất giấu một bí mật nào đó.”
Tiêu Sách thấy trong mắt ông cụ Lâm có một tia mất mác. Bảo bối mà mình đã cất giữ mười mấy năm, đến tận bây giờ cũng không biết là thứ gì.
Dường như Tiêu Sách cũng có thể cảm nhận được cảm giác mất mác đó, cho nên anh đã cau mày, nói ra những gì mình suy đoán.