Tiêu Sách nghe vậy thì gật đầu: “Được! Hãy nhớ những lời này của cô! Tôi có thể giúp cô, nhưng nếu như tôi thành công đưa nhà họ Lâm thoát khỏi cảnh khốn khó lần này, tôi cần cổ đại diện nhà họ Lâm, đồng ý với tôi một điều kiện! Đó chính là, trong vòng mười năm tới, nhà họ Lâm phải cố gắng hết sức ra tay giúp tôi một lần trong phạm vi khả năng của nhà họ Lâm, đương nhiên, tôi bảo đảm sẽ không để nhà họ Lâm bị tổn thất, cũng không để nhà họ Lâm rơi vào nguy cơ sụp đổ!”
Lâm Bán Thanh nghe vậy, nhất thời ngạc nhiên vui mừng nói: “Đây chính là điều kiện của anh sao? Được! Lâm Bán Thanh tôi ở đây xin thề, chỉ cần anh có thể thay nhà họ Lâm giải quyết mối nguy lần này, bất cứ lúc nào trong vòng mười năm tới, nhà họ Lâm sẽ tùy anh sai phái một lần! Nếu như tôi không thực hiện lời hứa này, vậy Lâm Bán Thanh tôi tùy anh xử lý!”
Tiêu Sách hít một hơi thật sâu rồi nói: “Được! Lâm Bán Thanh, tôi tin cô, quay lại đón tôi đi!”
Nếu đã quyết định rồi thì Tiêu Sách không do dự nữa.
Từ trước đến nay anh không sợ bất cứ kẻ thù nào, lúc trước từ chối Lâm Bán Thanh cũng chỉ vì cảm thấy không đáng, theo một cách nghĩ lý trí là việc không cần thiết mà thôi.
Anh lại một lần nữa ngồi vào xe của Lâm Bán Thanh để đến nhà họ Lâm ở vùng ngoại ô.
Tuy rằng Tiêu Sách không sợ bất cứ ai, nhưng trước khi ra tay, anh cảm thấy cần hiểu thêm về đối thủ của mình, ít nhất cũng sẽ biết được bản thân phải đối mặt với những gì, cũng như chuẩn bị tinh thần trước.
Tiêu Sách mở lời: "Lâm Bán Thanh, bây giờ tình hình nhà họ Lâm rốt cuộc là như thế nào? Hi vọng cô sẽ không giấu tôi điều gì, cô nắm chắc được bao nhiêu phần thắng?"
Mặc dù trước đó Lâm Bản Thanh cũng đã kể một vài chuyện, nhưng chỉ là nói sơ qua mà thôi.
Trong nhà họ Lâm lúc này có bao nhiêu người đã theo phe ông hai Lâm Kiệt, có bao nhiêu người đã tham gia vào việc bắt giam ông cụ Lâm, trong đó có bao nhiêu cao thủ, tất cả những điều đó Lâm Bán Thanh đều chưa từng nói qua.
Tiêu Sách cảm thấy, tình hình bây giờ nhất định còn nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì anh nghĩ.
Dù sao thì hai vệ sĩ của Lâm Bán Thanh là Long Ngũ và Long Thất cũng không phải người bình thường.
Tuy rằng Long Thất đã từng bị Tiêu Sách hạ gục bằng một chiều, nhưng đều là do cô ta sơ suất chứ tuyệt đối không hề thua kém anh, thậm chí có thể nói là rất mạnh, ít nhất cũng mạnh hơn Thiên Diệp.
Về Long Ngũ, Tiêu Sách cảm thấy anh ta còn mạnh hơn Long Thất rất nhiều.
Cố Minh từng nói với Tiêu Sách, hai người vệ sĩ bên cạnh Lâm Bản Thanh có sở trường là cùng nhau tấn công, nếu bọn họ phối hợp với nhau thì cả thành phố Giang Lăng cũng khó có đối thủ.
Nói cách khác, thực lực của bọn họ nhất định được xếp vào hàng đầu Giang Lăng.
Hơn nữa ở nhà họ Lâm còn có một số người đi theo giúp đỡ phe Lâm Kiệt. Do đó, thế lực của bọn họ không hề yếu chút nào, thậm chí có thể nói là rất mạnh.
Nhưng Lâm Bán Thanh lại quay trở về với một thái độ không sợ chết, nói cách khác, thế lực mà cô ấy phải đối mặt khi trở về mạnh hơn nhiều so với những gì cô ấy có thể kiểm soát được!
Đây chỉ là mở đầu cho nguyên nhân Tiêu Sách không muốn giúp Lâm Bán Thanh.
"Tình hình đang rất gay go! Nội bộ nhà họ Lâm có ít nhất một phần ba người đã hoàn toàn quy phục ông hai Lâm Kiệt, trong số những người còn lại thì một phần ba vẫn đang chần chừ do dự, chờ đợi xem tình hình ra sao. Ở một thế cuộc không rõ ràng như thế này, tuy họ không giúp đỡ Lâm Kiệt, nhưng cũng sẽ không giúp chúng ta!"
Lâm Bán Thanh biết sự tồn tại của Tiêu Sách là mấu chốt có thể giúp ông cụ tỉnh lại, cho nên cô ấy mới không chút do dự nói hết tất cả tình hình trong nhà họ Lâm cho Tiêu Sách biết.
Dừng lại một chút, Lâm Bán Thanh nói tiếp: "Nói cách khác, trong nội bộ nhà họ Lâm lúc này chỉ còn một phần ba người đứng về phía chúng ta!"
Nghe Lâm Bán Thanh nói xong, Tiêu Sách không nhịn được lắc đầu, Cố Minh có nói lời nói của Lâm Vân ở nhà họ Lâm rất có giá trị, xem ra chỉ là nói láo mà thôi.