Tiêu Sách và Ôn Liễu dìu nhau, nhanh chóng rời khỏi bãi biển hoang vu hẻo lánh này.
Sau khi ra khỏi bãi biển, Ôn Liễu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, quay người lại nhìn thoáng qua, ánh mắt vẫn còn vương vấn sợ hãi, nghĩ lại còn rùng mình, không còn vẻ hưng phấn như lúc mới đến nữa.
Điều này khiến cho Tiêu Sách lại lần nữa cảm thấy hơi có lỗi.
Ôn Liễu từ nhỏ đã thích biển, nhưng chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy biển, cuối cùng cô cũng thấy được biển cả bao la, nhưng lại bị hai tên sát thủ phá hỏng hết mọi thứ.
Mà hai tên sát thủ này chẳng có chút liên quan gì đến cô. Người mà bọn họ nhắm đến là Tiêu Sách, Ôn Liễu chỉ là bị anh làm liên lụy mà thôi.
Bây giờ có lẽ trong lòng Ôn Liễu đã có nỗi sợ hãi với biển rồi. Tiêu Sách có cảm giác tội lỗi khi đã phá hủy đi mộng tưởng đẹp đẽ trong lòng Ôn Liễu.
"Xin lỗi, Ôn Liễu..." Tiêu Sách không khỏi cảm thấy có lỗi nói.
Ôn Liễu vội vàng che miệng Tiêu Sách, lắc đầu nói: "Tiêu đại ca, anh đừng nói xin lỗi, tôi... tôi không trách anh, thật đấy, tôi không hề trách anh!"
Rõ ràng Ôn Liễu cho rằng Tiêu Sách nói xin lỗi với cô là vì chuyện vừa rồi anh đã chạm vào đùi cô.
Điều này nhất thời khiến Tiêu Sách vô cùng buồn bực, anh vừa định lên tiếng giải thích lại với cô thì Ôn Liễu đã mở miệng trước: "Người nên nói xin lỗi là tôi, nếu như không vì cứu tôi thì anh cũng sẽ không bị thương, tôi nên cảm ơn anh..."
Nói đến đây, Ôn Liễu đột nhiên phản ứng lại, nhanh chóng hỏi: "Tiêu đại ca, tình huống vừa rồi rốt cuộc là sao? Tại sao hai tên đó đột nhiên lại tấn công chúng ta? Tình huống vừa rồi của anh thật kinh khủng, suýt chút nữa thì tôi tưởng là anh sắp chết rồi. Bây giờ thân thể anh thật sự không sao đó chứ?"
Tiêu Sách nhìn vẻ mặt lo lắng của Ôn Liễu thì không khỏi thở dài.
Anh không muốn che giấu với Ôn Liễu, thành thật nói: "Ôn Liễu, cô không cần phải cảm ơn tôi, bởi vì người mà hai tên đó nhắm đến là tôi. Bọn chúng muốn giết tôi, tôi đã đắc tội với một số người, cụ thể là ai thì tôi không thể nói với cô, những chuyện xảy ra hôm nay cô hãy nhớ đừng nói với bất cứ ai, nếu không cô sẽ gặp nguy hiểm."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Sách, Ôn Liễu há hốc miệng, cuối cùng chỉ mạnh mẽ gật đầu.
"Tiêu đại ca, anh cứ yên tâm, tôi thề sẽ không nói với bất kỳ ai chuyện xảy ra hôm nay... Nhưng thân thể của anh thực sự không sao chứ? Vừa rồi trạng thái của anh giống như bị trúng độc rồi..."
Tiêu Sách gật đầu: "Đúng là đã bị trúng độc, nhưng bây giờ không sao rồi."
"Trúng độc thì làm sao có thể không sao được chứ? Tiêu đại ca, tôi cùng anh đi bệnh viện nhé, nếu không thì tôi vẫn không yên tâm..." Ôn Liễu lo lắng nói.
Tiêu Sách lắc đầu, cố gắng thoải mái cười nói: "Tôi thật sự ổn rồi, cô cứ yên tâm đi, cô cảm thấy rằng tôi sẽ lấy tính mạng của bản thân ra đùa giỡn sao?"
"Nhưng mà, trúng độc nếu không được chữa trị thì thân thể làm sao có thể ổn được chứ..." Ôn Liệu vẫn không yên tâm, cau mày nói.
Tiêu Sách vỗ đầu cô, chỉ cười không giải thích gì thêm. Anh biết Ôn Liễu không tin, nếu đổi thành người khác, Tiêu Sách cũng sẽ không tin.
Kịch độc trên mũi tên kia hoàn toàn đủ để lấy mạng một cách nhanh chóng.
Với liều lượng độc trong người Tiêu Sách, đối với người bình thường nếu như không được đưa đến bệnh viện kịp thời và điều trị bằng một lượng lớn huyết thanh thì cũng đủ để chết mười lần rồi.
Nhưng thân thể Tiêu Sách thực sự đã không còn gì phải lo ngại.
Nếu như không vì từ tám năm trước Tiêu Sách đã bắt đầu luyện tập môn khí công vô danh do lão già kia chỉ dạy, thì dù cho anh không chết cũng đã bị tàn phế rồi.
Nghĩ đến khí công vô danh kia, Tiêu Sách không khỏi xúc động thở dài vì nó lại cứu anh một mạng.
Tám năm trước, thân thể của Tiêu Sách không hề cường tráng như bây giờ, thậm chí có thể nói là hơi gầy. Sau khi nhập ngũ, lúc huấn luyện tân binh anh cũng chỉ có thể cắn răng kiên trì.
Mà chính là khi đó anh đã gặp được lão già kia.
Lão già kia đã dạy cho anh một bộ công pháp khí công, nói rằng nếu anh kiên trì luyện tập mỗi ngày, nó có thể khiến anh trở nên mạnh mẽ hơn và anh sẽ trở thành một người vô cùng lợi hại.