Nhưng lần này, vào lúc cô nhìn thấy anh ở trong phòng vệ sinh hết nửa tiếng đồng hồ, Tổng Chỉ Vân cảm thấy vô cùng thoải mái, trong lòng cô đã thông suốt.
Bây giờ, cuối cùng Tống Chỉ Vân cũng từ từ đẩy cửa phòng thẩm vấn ra, nhìn vẻ mặt đầy đau khổ của Tiêu Sách, khóe miệng bất chợt nhếch lên, lộ ra độ cong thật lớn.
"Tiêu Sách, nếu bây giờ anh chịu khai báo, vậy thì lát nữa sẽ bớt đau khổ một chút, còn nếu không..." Tống Chỉ Vân lộ ra nụ cười bí hiểm.
"Nếu không thì sao? Lẽ nào cô còn dám dùng hình với tôi sao?"
Tiêu Sách vừa ôm bụng, vừa dè dặt nhìn Tống Chỉ Vân, dáng vẻ giống như cô vợ đang giận dỗi, khiến Tổng Chỉ Vân cảm thấy bớt giận đi rất nhiều.
"Dùng hình với anh sao? Vậy thì không, tôi chỉ cho anh biết, tại sao hoa lại có màu đỏ thôi." Tống Chỉ Vân xoay xoay nắm đấm, sự căm thù lại hiện ra trong ánh mắt.
Lần này, cô nhất định sẽ cho Tiêu Sách một bài học nhớ đời, trút bỏ cục tức trong lòng...
Vào lúc Tổng Chỉ Vân vung nắm đấm ra, Tiêu Sách hơi cạn lời.
Nhưng anh vẫn chỉ tay vào camera trong phòng thẩm vấn.
"Cô Tống à, cô là cảnh sát, lẽ nào cô muốn dùng hình với tôi thật sao? Hơn nữa, trong phòng thẩm vấn này có camera khắp nơi, tôi có thể tố cáo cô dùng hình bừa bãi..."
Lúc này Tiêu Sách không hề biết tình hình camera giám sát trong phòng thẩm vấn như thế nào, cố tình thăm dò Tống Chỉ Vân.
"Đừng mơ nữa, anh thấy tôi sẽ cho anh nắm thóp sao? Vậy chẳng phải tôi sống uổng phí ngần ấy năm rồi sao... Ánh mắt Tống Chỉ Vân lộ vẻ khinh thường nói.
Kể từ sau khi bị Tiêu Sách cưỡng hiếp, Tống Chỉ Vân vẫn luôn canh cánh trong lòng, lòng căm thù đối với Tiêu Sách quả thật giống như nước sông đang cuồn cuộn.
Nhưng Tống Chỉ Vân cũng biết, chuyện lần trước cô chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Chính vì như vậy, Tổng Chỉ Vân mới buồn bực hơn, cô thật muốn truy nã Tiêu Sách ngay lập tức, rửa sạch nỗi nhục, tất cả mọi bất hạnh của cô đều do Tiêu Sách gây ra.
Bây giờ, chỉ có cách dùng bạo lực bắt Tiêu Sách nhận tội, sau đó gán cho Tiêu Sách tội cố ý gây thương tích, tống Tiêu Sách vào tù, tất cả đều xong xuôi.
Còn về dùng cách gì cũng không quan trọng nữa.
Nhìn vào ánh mắt sắc lẹm của Tổng Chỉ Vân, Tiêu Sách cũng không nói nên lời.
Mẹ kiếp chuyện này cũng không trách anh được, người phụ nữ này cứ muốn đánh đến sứt đầu mẻ trán với anh sao?
Nhưng bây giờ có nói gì cũng vô ích, nhìn thấy Tống Chỉ Vân đã bước về phía anh, Tiêu Sách nhanh chóng làm ra vẻ sợ sệt.
"Cô, cô làm gì, đây là cục cảnh sát, cô là cảnh sát đó, cô không được ra tay với tôi..."
Thấy vẻ mặt sợ hãi của Tiêu Sách, ánh mắt Tổng Chỉ Vân chợt lóe lên vẻ thích thú.
"Không phải anh ghê gớm lắm sao? Bây giờ tôi muốn xem thử, anh ăn trúng thuốc xổ cực mạnh của tôi, anh còn có khả năng..."
Tống Chỉ Vân vừa siết chặt nắm đấm, vừa tràn đầy chế giễu nói với Tiêu Sách.
Tổng Chỉ Vân cũng biết chút chuyện Tiêu Sách là binh lính bộ đội đặc chủng bí ẩn.
Để cho an toàn, có cho Tiêu Sách ăn thuốc XỔ cực mạnh, tiêu hao hết thể lực, tin chắc cho dù ý chí có kiên cường hơn nữa, cũng khó kiên trì trước loại thuốc xổ này...
"Quả nhiên là cô..."
Vẻ Tiêu Sách cạn lời.
Rốt cuộc Tổng Chỉ Vân này là người thế nào, vậy mà lại không làm theo lẽ thường, quả thật khiến người ta không thể hiểu nổi.
Nếu như trong cục cảnh sát đều có nhiều người làm bậy giống Tống Chỉ Vân, vậy thì thảm rồi...
"Anh đi chết đi..."
Tống Chỉ Vân từng bước đến đến bên cạnh Tiêu Sách, cuối cùng không kiềm chế được sự sảng khoái trong lòng, đấm một cú vào bụng Tiêu Sách.
"Ầm..."
Lúc Tống Chỉ Vân tung cú đấm, trong phòng bỗng dưng vang lên tiếng nổ.
Bởi vì Tiêu Sách, trong lòng cô đã rối bời, lúc này đối diện với Tiêu Sách, Tống Chỉ Vân không thể kiềm chế bản thân được nữa.
"Em gái... chơi thật à..."
Tiêu Sách thấy Tống Chỉ Vân ra sức tung cú đấm, anh bỗng thấy giật mình.
Người phụ nữ này muốn lấy mạng anh thật...
Sức mạnh khủng khiếp này, không phải người bình thường có thể tung ra được, nếu trúng người anh cũng khiến anh đau đớn không thôi.
Vẫn may, tuy anh bị trói trên ghế, nhưng anh cũng không bị hạn chế nhiều.
Lúc cú đấm mạnh mẽ này vụng về phía Tiêu Sách, Tiêu Sách ra sức ưỡn người lên, cả người và ghế đều ngã trên mặt đất, đúng lúc tránh được cú đấm của Tống Chỉ Vân.
"Hửm? Để tôi xem thử, anh còn sức để đọ không..."
Tống Chỉ Vân cũng không ngờ, Tiêu Sách lại dùng cách này để tránh một đòn của cô, nhưng cô cũng không quan tâm.
Cô cho Tiêu Sách ăn một lượng lớn thuốc Xổ cực mạnh, chắc chắn Tiêu Sách sẽ không còn sức để dây dưa với cô như thế nữa.
Lấy lại bình tĩnh, Tống Chỉ Vân lần này lại giơ cao chân lên, mạnh mẽ đạp xuống.
"Vù.
Tiêu Sách còn chưa kịp phản ứng trở lại, anh đã nhìn thấy một cái chân thon dài mang theo sức mạnh khủng khiếp đạp về phía mình.
Nếu như bị đạp trúng, sợ rằng với tố chất cơ thể của Tiêu Sách cũng phải đau đớn nghiến răng nghiến lợi, đương nhiên anh sẽ không để Tống Chỉ Vân đạp trúng mình.
Trong chớp mắt, Tiêu Sách mang theo cái ghế lách người qua, miễn cưỡng tránh khỏi cú đá sấm sét của Tống Chỉ Vân.
"Răng rắc..."