Mục lục
Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Diệp nghe vậy hút một hơi thật sâu, vẫn nhìn vào mắt Tiêu Sách như cũ, giống như có thể từ trong mắt anh nhìn ra được anh đang nghĩ một đằng nói một nẻo. 

Mà cô ta cũng thực sự nhìn ra được trong ánh mắt của Tiêu Sách có phần trốn tránh. 

Cô ấy đột nhiên mỉm cười, nhưng nhanh chóng thu lại nụ cười đó, nói: “Anh không cần biết, tôi biết tại sao anh lại đối xử tốt với tôi, thật ra anh thực không cần phải làm như vậy, anh không nợ tôi gì hết. Lần đó... dù sao cũng là anh cứu tôi, tôi không có trách cứ gì anh cả, có lẽ đó cũng là số mà tôi phải chịu.” 

Nghe được Thiên Diệp nói đến lần đó, Tiêu Sách mở miệng nhưng lại không nói gì cả. 

Có lẽ Thiên Diệp nói đúng, tình huống lúc đó nếu như Tiêu Sách không xuất hiện thì Thiên Diệp có thể đã bị Hoàng Mãnh chà đạp rồi, còn mạng mà sống tiếp hay không cũng khó nói. 

Hơn nữa, lúc đó cũng là Thiên Diệp chủ động đẩy Tiêu Sách xuống. 

Tuy là vì cả hai đều bị ảnh hưởng của thuốc. 

Nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa, kết cục của chuyện này vẫn là Tiêu Sách chiếm hời, lấy đi thứ quý giá nhất của con gái, lấy đi lần đầu tiên của cô ta. 

Vì vậy Tiêu Sách vẫn cảm thấy mình nợ cô ta. 

Thiên Diệp nhìn vào mắt Tiêu Sách, cô ta có thể thấy rõ sự áy náy cùng tự trách trong mắt Tiêu Sách, cái này làm cô ta đột nhiên cảm thấy có phần ấm áp. 

Tuy ngoài miệng cô ta luôn nói Tiêu Sách không cần phải để ý, đó không phải là lỗi của anh, nhưng là một người con gái đã một trong trắng trong tay một người đàn ông, mất đi thứ quý giá nhất sao có thể không để ý cho được. 

Cô ta biết Tiêu Sách không thể hứa hẹn với cô ta, không thể chịu trách nhiệm với cô ta, giữa hai người bọn họ không hề có nền tảng tình cảm gì hết, nếu bắt Tiêu Sách chịu trách nhiệm vậy thì không công bằng với Tiêu Sách. 

Nhưng ít nhất, Thiên Diệp có thể nhìn ra được sự áy náy của Tiêu Sách, hơn nữa Tiêu Sách cũng đang dùng những hành động thực tế để đền bù cho cô ta. 

Cô ta không để ý những thứ bồi thường này, nhưng quan tâm đến thái độ của Tiêu Sách. 

Ít nhất chuyện này cũng để cô ta biết được cô mất trong trắng vào một người đàn ông, chứ không phải một tên khốn khiếp, một tên lưu manh kéo quần lên là không quen không biết, không có lương tâm. 

Thấy Tiêu Sách thoáng rối rắm vẻ mặt không biết phải mở lời thế nào, lúc này Thiên Diệp đột nhiên cảm thấy Tiêu Sách có phần đáng yêu.. 

“Xi.” 

Vì vậy Thiên Diệp trực tiếp cười ra tiếng. 

Và nụ cười của cô ta cũng lập tức xua tan sự rối rắm không biết làm sao của Tiêu Sách, anh cười theo sau, che giấu sự bối rối cùng bẽ mặt vừa rồi của mình. 

“Cái kia, nếu không có chuyện gì.” 

“Không, còn chuyện.” 

Không đợi Tiêu Sách nói xong, Thiên Diệp đột nhiên mở miệng cắt lời, sau đó giống như cô đưa ra quyết định gì đó, bỗng dùng sức hít sâu một hơi. 

“Tiêu Sách, anh quay người ra chỗ khác trước đi.” 

“Hả?” Tiêu Sách thoáng ngây người. 

“Anh quay người đi trước đi.” Thiên Diệp nói thêm một lần nữa, không biết tại sao, Tiêu Sách cảm thấy khuôn mặt của Thiên Diệp có vẻ đẹp hơn trước rất nhiều, có chút ửng hồng. 

Mặc dù không biết Thiên Diệp muốn làm gì, nhưng Tiêu Sách chỉ do dự một lúc rồi từ từ quay người lại. 

“Sao vậy? Sao đột nhiên lại kêu tôi xoay người?” Tiêu Sách không nhịn được tò mò hỏi, hình như anh nghe được tiếng nước mắt lã chã. 

Giọng Thiên Diệp có phần run rẩy nói: “Xin lỗi Tiêu Sách, chuyện đó thật sự không trách anh được, bây giờ anh đối tốt với tôi như vậy tôi cảm thấy mình nợ anh... Tôi không quen được người khác đối xử với tôi tốt đến vậy, từ lúc sinh ra số tôi đã khổ rồi, người khác đối xử với tôi quá tốt sẽ khiến tôi cảm thấy sợ hãi...” 

“Không có ai sinh ra đã là số khổ cả.” Tiêu Sách cảm thấy tinh thần Thiên Diệp thật sự quá sa sút. 

“Anh đừng nói nữa, cuộc đời của tôi anh không hiểu được đâu, nhưng tất cả những gì anh đang làm, thực sự tôi không cách nào tiếp nhận được, anh không cần phải đối xử tốt với tôi như vậy, tôi cũng không tiện nợ nần anh.” 

“Cho nên... Anh quay người lại đi.” 

Tiêu Sách cảm thấy tựa hồ tiếng của Thiên Diệp càng run rẩy hơn, Tiêu Sách nghi ngờ xoay người qua, nhìn về phía Thiên Diệp, lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK