Không biết đã qua bao lâu thì Tiêu Sách mới bị Cao Cấn Băng đánh thức.
Tiêu Sách nhìn thời gian thì phát hiện đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi, Cao Cẩn Băng cũng không nhiều lời mà làm kiểm tra toàn bộ cho cơ thể của Tiêu Sách, sau đó căn dặn anh ba ngày tới một lần, sau đó liền cho anh đi.
Điều này khiến Tiêu Sách cạn ngôn, có một chút chuyện như vậy, tại sao Cao Cân Bằng không làm sớm? Có cần bắt anh phải ngồi chợp mắt cả đêm ở đây không.
Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi vẫn đang bận rộn như cũ của Cao Cẩn Băng, trong lòng Tiêu Sách đang cảm thấy khó chịu cũng lập tức biến mất.
Đây là người phụ nữ điên!
Một người phụ nữ bận rộn đến mức không cần mạng sống, có lẽ chỉ có người như vậy mới có thể tạo ra nghiên cứu đột phá trong tương lai.
Tiêu Sách muốn mở miệng bảo cô ấy nghỉ ngơi một chút, nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Bởi vì anh biết, cho dù anh có nói, Cao Cấn Băng cũng sẽ không nghe anh.
Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm của Cao Cấn Băng, Tiêu Sách lại quay về phòng của Thiên Diệp, lúc này Thiên Diệp vẫn đang ngủ, cuộn mình nằm quay lưng với Tiêu Sách.
Tiêu Sách nhìn bóng dáng của cô, khóe miệng đột nhiên cong lên.
Anh nhẹ tay nhẹ chân đến bên cạnh giường, từ từ trèo lên giường, sau đó từ đằng sau ôm lấy eo nhỏ của Thiên Diệp, hai tay nắm lấy hai bộ phận mềm mại.
Thoải mái...
Còn Thiên Diệp ở trong lòng anh cũng bị động tác của anh làm cho tỉnh dậy.
Cô ta ưm lên một tiếng, đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Sách ở phía sau, cơ thể bỗng nhiên mềm nhũn ra.
Tiêu Sách cũng đã nhìn thấy khuôn mặt của Thiên Diệp.
Khoảnh khắc đó, Tiêu Sách giật mình nhảy cẫng lên, bởi vì anh phát hiện người đang bị anh ôm lúc này không phải Thiên Diệp mà là Cao Cẩn Băng!
Rõ ràng vừa rồi anh ta gặp Cao Cấn Bằng ở trong phòng thí nghiệm, tại sao Cao Cẩn Băng đã chạy đến phòng của Thiên Diệp rồi?
Nhưng Tiêu Sách đã phản ứng lại, trong lòng anh ta không phải Cao Cấn Bằng, mà là Thiên Diệp, chỉ là Thiên Diệp đã hóa trang thành Cao Cấn Băng.
Chuyện này khiến cho Tiêu Sách vô cùng kinh ngạc, bởi vì thật sự rất giống!
Chỉ e rằng khi cô ta ở xa thì Tiêu Sách cũng hoàn toàn không thể phân biệt được, nếu như không phải anh đã biết từ trước, anh tuyệt đối sẽ cho rằng đây là Cao Cẩn Băng!
Cho dù là bất cứ góc nào, dường như đều không có bất cứ khác biệt nào.
Lúc này Thiên Diệp nhìn Tiêu Sách.
Biểu cảm giật mình của anh khiến cô ta phải phì cười, sau đó lập tức đỏ mặt, giống như cô ta đối với tạo hình hiện tại của bản thân có chút ngại ngùng.
Cô ta hơi áy náy nói: “Tiêu Sách, tôi cảm thấy có chút không quen...”
“Đừng nói cô cảm thấy có chút không quen, tôi còn cảm thấy có chút không quen nữa là, bộ dạng hiện tại lúc này của cô, lúc tôi ôm cô, còn tưởng rằng đang ôm Cao Cấn Băng, loại kích thích này...”
Anh còn chưa nói xong, thì đã bị Thiên Diệp hung dữ véo vào da thịt mềm ở eo.
Thiên Diệp khiển trách lườm Tiêu Sách, nói: “Anh đừng có mà có ý gì với cô gái của tôi! Cho dù là nghĩ cũng không được! Nếu không, nếu không tôi sẽ tôi sẽ...”
Dường như Thiên Diệp muốn nói ra lời độc ác, nhưng ở trước mặt Tiêu Sách, cô ta lại không thể nói ra lời độc ác được.
Tiêu Sách nhìn bộ dạng bối rối của cô ta, đột nhiên cảm thấy vô cùng đáng yêu, anh ôm chặt eo nhỏ của Thiên Diệp, nói: “Cô gái ngốc, cho dù Cao Cấn Băng có xinh đẹp đi chăng nữa, hiện tại trong lòng tôi cũng không quan trọng bằng một phần mười cô. Tôi đã có cô rồi, thì làm sao có thể có ý với cô ta được?”
“Thật không? Anh không ghét bỏ tôi vì không đẹp bằng cô ấy sao?”
“Cái gì, cô lại cảm thấy mình không đẹp bằng Cao Cấn Băng, cô đẹp hơn nhiều so với Cao Cấn Băng!” Tiêu Sách đột nhiên phản ứng lại, trả lời một đáp án đúng chuẩn.
Suy cho cùng, mong muốn sinh tồn chính là bắt buộc mà mỗi người đàn ông phải phải chuẩn bị.