Như cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Sách, Ôn Liễu nhanh chóng quay đầu lại, một khuôn mặt thanh tú hiện ra trước mắt Tiêu Sách.
“Anh Tiêu Sách, ở đây.”
Khi Ôn Liễu nhìn thấy Tiêu Sách, một sự vui mừng hiện rõ trong mắt cô ấy, sau đó cô ấy chạy nhanh về phía Tiêu Sách.
Ba mươi giây sau, Ôn Liễu đến trước mặt Tiêu Sách, cô ấy vô cùng tự nhiên khoác tay Tiêu Sách, thân mật với anh giống như một cặp tình nhân.
Tiêu Sách cảm nhận được rõ ràng cánh tay anh truyền đến cảm giác ấm áp, mềm mại như bông, êm ái mà đàn hồi, không ngừng kích thích thần kinh của anh.
Và hương thơm đặc biệt từ cơ thể của Ôn Liễu giống như một liều thuốc độc chết người, sau khi hương thơm ấy tiến vào cơ thể Tiêu Sách, khiến cho anh cảm nhận được từng cơn sóng kích thích.
Sắc mặt của Tiêu Sách lập tức thay đổi ngay tại chỗ.
Chết tiệt, quyến rũ quá!
Nhìn vào ánh mắt tinh nghịch của Ôn Liễu, Tiêu Sách lập tức hiểu được rằng Ôn Liễu đang cố ý trêu chọc mình.
Nếu là trước đây, có lẽ Tiêu Sách sẽ không hiểu tâm tình của Ôn Liễu, có lẽ sẽ để mặc cho Ôn Liễu trêu chọc anh.
Nhưng mà, bây giờ Tiêu Sách đã trải qua chuyện nam nữ đó, thậm chí anh còn quan hệ với ba người phụ nữ, nên đương nhiên anh sẽ không quá chú ý đến hành động mờ ám này của Ôn Liễu.
Vào lúc này, một nụ cười xấu xa xuất hiện trên khóe miệng của Tiêu Sách, anh mặc kệ khuôn mặt Ôn Liễu ngày càng ửng hồng, anh vẫn tiếp tục hưởng thụ sự đàn hồi đáng kinh ngạc của Ôn Liễu.
Vô cùng chân thực.
Giờ phút này, đây là cảm nhận duy nhất trong tâm trí Tiêu Sách.
Mặc dù anh và Ôn Liễu đã biết nhau một thời gian, nhưng anh chưa bao giờ cảm nhận sâu sắc về cơ thể của Ôn Liễu như ngày hôm nay.
Đặc biệt là trước ngực của Ôn Liễu dường như không có quá mức nhô lên, thế nhưng lại khiến người ta có rất cảm giác.
Sau khi cảm nhận được cử động nhỏ của Tiêu Sách, biểu cảm của Ôn Liễu lập tức thay đổi, sau đó len lén dùng lực, cố gắng rút cánh tay của cô ấy ra khỏi tay Tiêu Sách.
Tất nhiên, điều này không có nghĩa là Ôn Liễu không có cảm tình với Tiêu Sách, không thích bị Tiêu Sách chiếm tiện nghi.
Ngược lại, khi cánh tay Tiêu Sách đè lên người Ôn Liễu, Ôn Liễu lại cảm thấy căng thẳng chưa từng thấy, tim đập loạn nhịp vô cùng kích động.
Tuy nhiên, hoàn cảnh hiện giờ có vẻ không phù hợp.
Bởi vì, vị trí mà Ôn Liễu và Tiêu Sách đang đứng lúc này dường như là ngay giữa trung tâm của đại sảnh.
Bản thân Ôn Liễu thuộc về đẳng cấp của một nữ thần, trong trường, Ôn Liễu là hoa khôi của trường đại học Giang Lăng
Trong xã hội, một người phụ nữ ở đẳng cấp nữ thần như Ôn Liễu lại càng hiếm có.
Đặc biệt, Ôn Liễu vẫn còn sức sống trẻ trung mà nhiều phụ nữ trong xã hội không có được, đây chính là điều mà tất cả những người đàn ông bình thường đều mơ ước.
Lúc này hai người trở thành tâm điểm của đám đông, nhiều người đàn ông ở sân bay nhìn Ôn Liễu một cách lộ liễu hoặc bí mật, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó là dục vọng.
“Đừng làm bậy, rất nhiều người đang nhìn chúng ta." Cuối cùng Ôn Liễu cũng không thể chịu được áp lực từ cánh tay của Tiêu Sách, cô ấy ngượng ngùng mở miệng nói.
Mặc dù là hoa khôi của trường đại học Giang Lăng, nhưng những người ở trường chỉ dám lén lút nhìn cô ấy từ phía sau, không giống như bây giờ, những người này lại nhìn cô ấy với ánh mắt trần trụi như vậy, điều này khiến Ôn Liễu có chút khó chịu.
“Cô sợ cái gì, có tôi ở bên cạnh, không ai có thể làm hại cô. Huống chi, biểu hiện của bọn họ chỉ là thèm muốn...” Lúc này, khóe miệng Tiêu Sách nở nụ cười xấu xa nói với Ôn Liễu.
“Biểu hiện thèm muốn?" Ôn Liễu trợn tròn mắt.
Nếu ánh mắt có thể giết người, e rằng bây giờ Tiêu Sách đã bị chém đầu trăm ngàn lần rồi.
Tuy nhiên, nếu Tiêu Sách không buông tay, Ôn Liễu cũng không còn biện pháp nào khác, ngoài việc để Tiêu Sách kéo về phía trước.
Thậm chí, tận sâu trong trái tim Ôn Liễu, cũng có chút mừng thầm, loại cảm xúc này giống như một cơn nghiện thuốc, dần dần lan đến mọi ngóc ngách trong cơ thể cô ấy, khiến Ôn Liễu có chút háo hức muốn dừng lại mà không được...