Mục lục
Ở rể - Tiêu Lâm (Tác giả: Lục Tảo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vị công tử này tuổi còn rất trẻ, chưa cao tới vai Tiêu Lâm nhưng lại rất kiêu ngạo.

Tiêu Lâm mặc kệ có đắc tội những người này hay không, nếu hắn không ra tay cứu giúp thì e rằng người trên mặt đất rất có thể sẽ bị đánh chết.

Thâỳ chết không cứu thì lương tâm sẽ vô cùng cắn rứt.

Tiêu Lâm nói với vị quý công tử kia: “Tiêu mỗ mới lần đầu tiên đến kỉnh thành, còn chưa biết chữ “sự’ viết thế nào”.

Ôi chao, kiêu ngạo quá.

VỊ công tử kia còn tưởng rằng mình nghe nhầm, lắc lắc chân, lại trưng ra khí thế bức người như trước: “Các huynh đệ, chúng ta cùng lên thôi!”

Nói xong, chỉ có cậu ta là giơ tay lên định động thủ còn những người khác thì vẫn đứng yên.

“Không được! Đây là Tiêu giải nguyên!” người bên cạnh không thể chịu được nữa và hét lên.

Công tử kia giật mình, trong chốc lát ánh mắt cứng đờ, ở kinh thành này làm gì có ai

không biết tới Tiêu giải nguyên?

Nhưng tay cũng đã giơ lên rồi, giờ phải làm sao đây?

Vị thiếu gia này cũng vô cùng tinh ranh, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi liên tục.

Bàn tay đang giơ lên đột nhiên khựng lại, sau đó lại nhẹ nhàng đặt lên tay áo Tiêu Lâm. Gương mặt kiêu ngạo ban nãy giờ cười hi hi nói: “Ta nhận ra trên tay áo của Tiêu giải nguyên có bụi nên định giúp huynh lau. Àỉ, được rồi, haha, Tiêu giải nguyên có hài lòng không?”

Vừa rồi Tiêu Lâm còn lo lắng nếu đối đầu trực diện thì bản thân hắn cũng chẳng được lợi lộc gì. Nhưng giờ đám người này thức thời như vậy, đúng là quá tốt rồi.

Bây giờ thấy đám người này cũng “rén” như vậy, Tiêu Lâm mới cảm thấy yên tâm.

“Hân hạnh được gặp Tiêu giải nguyên”, mấy vị công tử thiếu gia kia hành lễ với Lâm Chính, thể hiện thái độ hòa hảo.

Tiêu Lâm không đáp lễ, các thiếu gia lúc này cũng không dám ngẩng đầu lên. Nếu việc ác của bọn họ bị nhà quan biết được, có thể sẽ làm liên lụy đến ông bố làm quan của mình.

Những vị công tử nhà giàu này trước mặt

dân thường thì ra oai hống hách, nhưng khỉ nhìn thấy người trong triều đình đều sợ hãi. Là những kẻ ỷ mạnh hiếp yếu điển hình.

“Sao lại đánh người?” Tiêu Lâm cau mày hỏi.

“Chỉ là… chỉ là nhìn hắn không thuận mắt…”, một vị công tử cúi đầu lấm bẩm.

Đúng là vô pháp vô thiên! Nhìn người khác không vừa mắt là có thể đánh họ sao?

“Đưa tiền cho tôi!”

Tiêu Lâm lạnh lùng nói, mấy vị công tử kia nghe vậy dều sửng sốt.

“Đánh người ta đến mức này mà không định trả tiền thuốc men à?”

Mấy vị công tử đưa mắt nhìn nhau, công tử đi đầu đành miễn cưỡng lấy ra một lượng rồi ném xuống đất.

Một âm thanh lanh lảnh vang lên, Tiêu Lâm nhướng mày: “Còn dám ném như vậy sao?”

Vị công tử sợ quá, vội vàng nhặt lên đưa cho Tiêu Lâm một cách kính can.

“Hả?” Tiêu Lâm trầm giọng hừ một tiếng, công tử kia sững lại sau đó nghỉêh răng nghiến

lợi đưa ra thêm một lượng nữa.

“Đủ rồi…” Người đàn ông trên mặt đất yếu ớt nói. Có vẻ như người này không phải là người tham lam.

Tiêu Lâm hất cằm, vẫn chưa vừa lòng. Vị công tử kìa bĩu môi, đặt túi tiền nặng trịch vào tay Tiêu Lâm, kêu lên: “Đưa hết cho hắn rồi, vậy là được rồi! Chúng ta đi thôi”

Mất tiền không làm mâỳ vị công tử này buồn nhiều, chỉ là lòng tự trọng của họ bị đả kích khi bị Tiêu Lâm làm nhục ở nơi công cộng.

Cậu ta dậm chân bực bội rời đi. Thấy tiền cũng đã đưa đủ, Tiêu Lâm cũng không muốn lôi thôi với đám người này nên cũng buông tay cho bọn họ rời đi.

Mấy vị công tử bỏ chạy khỏi đó với tốc độ nhanh nhất có thể, người trên mặt đất đứng dậy: “Cám ơn đại nhân…”

Người đàn ông run rẩy ngồi dậy, mũi thì bầm xanh bầm tím, mắt sưng, vùng trán và lông mày cũng bị thương, thậm chí không thể tưởng tượng được khuôn mặt ban đầu của người này ra sao.

“Tôi chỉ lấy một lượng, không cần chỗ còn lại…”

Quả là một người có nguyên tắc.

“Đầu đuôi câu chuyện là thế nào, tại sao lại ra nông nỗi này?”

Tiêu Lâm nhẹ nhàng hỏi, người đàn ông thoáng ngạc nhiên: “Nếu không biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao đại nhân lại nguyện ý giúp ta?”

“Ta nhìn không quen cảnh này, ở quê hương của ta một ngàn lượng vàng cũng không thể mua được mạng người.” Tiêu Lâm ngồi xổm xuống, nhìn chỗ tiền được đền bù trong tay, lắc đầu rồi đặt xuống, số tiền này có lẽ khoảng hai mươi ba lượng.

“Số tiền này huynh có thể dùng để chữa vết thương. Tuy ta không biết tại sao huynh lại như vậy, nhưng huynh không muốn nói cũng không sao. Sông có khúc người có lúc khó khăn. Có khi bậc trượng phu cũng phải đau đầu vì tiền. Tiêu mỗ hiểu được điều này”.

Người đàn ông này cao lớn, cơ bắp cường tráng, lông mày sắc lạnh, chắc chắn không phải là người bình thường.

Tiêu Lâm vỗ vỗ vai hắn, không ngờ phát hiện người này khí tức cường đại, thoạt nhìn không hề giống kẻ yếu đuối.

Chuyện xảy ra hôm nay có lẽ là do bất đắc

dĩ.

‘Ta là Tiêu Lâm, sống ở phía Nam thành. Sau này nếu huynh gặp khó khăn gì thì có thể đến Tiêu gia tìm ta”.

“Đại nhân…1’ người đàn ông lại sững lại, Tiêu Lâm đang định rời đi dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

lfTa không có gì báo đáp ân cứu mạng của đại nhân, ta chỉ có duy nhất cái mạng này. Phủ của đại nhân có cần hộ vệ canh gác không?”

Tiêu Lâm ánh mắt sáng ngời, hào sảng đáp ngay: “Nếu huynh tới thì phủ của ta sẽ không thiếu nữa”.

Người đàn ông hiểu ý và cúi đầu đáp: “Đa tạ đại nhân!”

Thấy người kia tinh ý như vậy, Tiêu Lâm khá hài lòng: “Chờ vết thương bình phục thì qua chỗ ta làm việc”.

“Làm việc?”, người đàn ông cảm thấy có chút mơ hồ, không rõ cần làm việc gì nên hỏi lại.

“ừm, đến nhà họ Tiêu làm hộ vệ thôi”.

“Được!”, người đàn ông gật đầu: “Tại hạ Ngụy Mộ Bạch! Sau này xin được đại nhân chỉ

giáo!”

Mộ Bạch! Với cái tên tao nhã dê nghe như vậy, Tiêu Lâm càng tin chắc Ngụy Mộ Bạch này không phải người bình thường.

“Cũng xin được chỉ giáo”, Tiêu Lâm hành lễ rồi tiêu sái rời đỉ.

Tiêu Lâm đến và đi vội vàng, thậm chí không hỏi địa chỉ hay tình cảnh cụ thể của Ngụy Mộ Bạch, như thể cũng không hề sợ Ngụy Mộ Bạch thất hứa.

Ngụy Mộ Bạch nhìn Tiêu Lâm biến mất dần trong đám đông, nặng nề dập đầu một cái.

Tiêu Lâm vội vã về nhà, dọc đường nghe thấy nhiều văn nhân bàn tán về “Đăng Cao”.

Hầu hết giới trí thức đều khen ngợi một cách chân thành, nhưng thỉnh thoảng cũng có một số người khinh thường cho rằng Tiêu Lâm quá phô trương.

Ngay khi “Đăng Cao” ra mắt, ngoài việc nói về thơ ca, văn nhân, học giả đương nhiên không thể tránh khỏi đàm tiếu về Tiêu Lâm.

“Tiêu gia đã suy tàn nhiều năm như vậy, giờ mới có Tiêu Lâm này có chút tiền đồ, nhưng e rằng cũng không nên trò trống gì”.

“Có lý! Chỉ đứng nhất bảng kì thi Hương thì

đã có gì đáng tự hào? Tiếp theo sẽ có kỳ thi Hội, chỉ sợ hắn không đậu nổi!”

“Tạỉ sao lại nói như vậy?1’ một người khác tò mò hỏi. Tiêu Lâm hiện tại đang được chú ý như vậy, tại sao lại nói hắn thi không đậu?

“Ta từng nghe ngóng về Tiêu Lâm, hắn từng thi trượt ba năm liên tục, trước đây chưa từng qua được kì thi Hương, như vậy toán thuật của hắn chắc chắn rất tệ!”

Nếu không thể vượt qua kỳ thi Hương thì sẽ sẽ không phải làm bài kiểm tra toán thuật.

Đám người chợt hiểu ra, cười lớn: “Hahaha!”

Tiêu Lâm đi ngang qua chán chường liếc nhìn đám người, đám cặn bã này ngay cả bảng cửu chươnq cũnq khônq thuộc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK