Tống Trí nhìn Tần Oối cười nói: "Tần Gối... Ngươi phản bội ta, đây là kết cục ngươi đáng phải chịu... Ha ha ha haI"
Nghe được tiếng cười của ông ta, Tiêu Lâm cười lạnh lắc đầu. Mặc dù đã bị lăng trì nhưng Tống Trí vẫn chẳng hề có chút hối hận.
Tuy nhiên, Tiêu Lâm cũng không cần ông ta hối hận mà chỉ cần ông ta chết.
"Tống Trí... ông có biết vì sao Tống phủ lại yên tĩnh như vậy không?”
“Bởi vì những người khác đều đã chết".
"Ông sẽ sớm gặp lại họ, nhưng họ có thể nhận ra ông hay không? Bây giờ trông ông như một bãi máu thịt bầy hầy. Họ chắc chắn sẽ sợ hãi khi nhìn thấy
ông, phải không?”
"Dù sao cháu trai của ông còn nhỏ như vậy.
“À, con gái ông chỉ mới ở tuổi thiếu niên thôi".
Tiêu Lâm quay lưng lại, không thấy được vẻ mặt của Tống Trí. Nhưng Tống Trí đã không còn cười được nữa.
Tiêu Lâm xua tay rồi sải bước rời đi.
"Á!"
"Á!"
"Á!"
Từ xa, Tiêu Lâm đã nghe thấy tiếng than khóc của Tống Trí. Lúc xử lăng trì cũng không thấy ông ta đau đớn như vậy.
Tiêu Lâm ánh mắt lạnh lùng rời đi không thèm ngoảnh lại.
Tần Cối nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn, hét lên a a, Tiêu Lâm đang đến nhà hắn ta sao?
Hả?
Con trai Tân Cối mới tám tuổi thôi!
Không, hắn ta sẵn sàng chết để tạ lỗi!
KHÔNG!
Đừng đi!
Đừng đi mà!
Tần Cối sùi bọt mép, Tiêu Lâm cũng không quay đầu lại.
Tống phủ bị thảm sát.
Mùi máu tanh nồng lan ra khắp phủ, gây sốc cho cả triều đình và bách tính.
Tống Trí chết một cách thê thảm, máu me đầm đìa đến mức gần như không thể nhận dạng được.
Còn nghe nói lúc Tống Trí chết, ông ta đang nằm trên sàn nhìn ra cửa, như đang đợi người nhà đến.
Cái chết của Tân Bát Phương và Tống Trí giống như hai tiếng nổ lớn khiến tất cả các chức sắc trong kinh thành đều vô cùng kinh hãi!
Tống Trí, mệnh quan triều đình, cai quản luật pháp! Tân Bát Phương, khai quốc tướng quân, chức vụ ngang với Tam công!
Hai vị quan quyền quý bậc nhất lại chết theo cách này, chẳng phải những người còn lại sẽ càng dễ chết hơn sao?
Và ai đã giết họ?
Họ nghe nói Tần Bát Phương và Tống Trí đều chết rất thảm! Ngoài ra, họ không biết gì hơn nữa.
Nhưng chỉ vậy thôi cũng đã khiến họ vô cùng sợ hãi!
Ngay cả lữ khách giang hồ điên cuồng nhất nhà Ngụy cũng không có thủ đoạn độc ác như vậy!
Nghe nói sáu mươi tám người trong nhà họ Tống đã chết.
Ngoài ra còn có một số người già, phụ nữ và trẻ em sống sót.
Trong số đó, cháu trai và con gái của Tống Trí đã thoát khỏi hoạ sát thân nhờ. chơi trốn tìm trong vườn.
Ngoại trừ người già yếu, phụ nữ và trẻ em, tất cả đàn ông trong Tống phủ đều bị một kiếm chém chết.
Đột nhiên, kinh thành bình thường sôi sục giờ yên tĩnh hơn nhiều.
'Tấm vải trắng của Tân phủ tung bay, những chiếc đèn lồng trắng cũng tung bay trong gió dưới lớp tuyết đầu mùa.
Trong Tần phủ có rất nhiều tiếng khóc, cả ngày lẫn đêm.
Ngay cả hoàng đế cũng đích thân đến bái lạy, vung tay phê chuẩn ban số tiền lớn để chôn cất Tân Bát Phương thật trọng thể.
Chỉ có một người vẻ mặt đầy thống khổ, đến vào bái lạy Tân Bát Phương lần cuối cũng không được.
"Tiêu Lâm! Kẻ hèn nhát như ngươi cũng dám xuất hiện ở đây!"
Tân Phượng Uyển cực kỳ chán ghét!
Nghe được tiếng cười của ông ta, Tiêu Lâm cười lạnh lắc đầu. Mặc dù đã bị lăng trì nhưng Tống Trí vẫn chẳng hề có chút hối hận.
Tuy nhiên, Tiêu Lâm cũng không cần ông ta hối hận mà chỉ cần ông ta chết.
"Tống Trí... ông có biết vì sao Tống phủ lại yên tĩnh như vậy không?”
“Bởi vì những người khác đều đã chết".
"Ông sẽ sớm gặp lại họ, nhưng họ có thể nhận ra ông hay không? Bây giờ trông ông như một bãi máu thịt bầy hầy. Họ chắc chắn sẽ sợ hãi khi nhìn thấy
ông, phải không?”
"Dù sao cháu trai của ông còn nhỏ như vậy.
“À, con gái ông chỉ mới ở tuổi thiếu niên thôi".
Tiêu Lâm quay lưng lại, không thấy được vẻ mặt của Tống Trí. Nhưng Tống Trí đã không còn cười được nữa.
Tiêu Lâm xua tay rồi sải bước rời đi.
"Á!"
"Á!"
"Á!"
Từ xa, Tiêu Lâm đã nghe thấy tiếng than khóc của Tống Trí. Lúc xử lăng trì cũng không thấy ông ta đau đớn như vậy.
Tiêu Lâm ánh mắt lạnh lùng rời đi không thèm ngoảnh lại.
Tần Cối nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn, hét lên a a, Tiêu Lâm đang đến nhà hắn ta sao?
Hả?
Con trai Tân Cối mới tám tuổi thôi!
Không, hắn ta sẵn sàng chết để tạ lỗi!
KHÔNG!
Đừng đi!
Đừng đi mà!
Tần Cối sùi bọt mép, Tiêu Lâm cũng không quay đầu lại.
Tống phủ bị thảm sát.
Mùi máu tanh nồng lan ra khắp phủ, gây sốc cho cả triều đình và bách tính.
Tống Trí chết một cách thê thảm, máu me đầm đìa đến mức gần như không thể nhận dạng được.
Còn nghe nói lúc Tống Trí chết, ông ta đang nằm trên sàn nhìn ra cửa, như đang đợi người nhà đến.
Cái chết của Tân Bát Phương và Tống Trí giống như hai tiếng nổ lớn khiến tất cả các chức sắc trong kinh thành đều vô cùng kinh hãi!
Tống Trí, mệnh quan triều đình, cai quản luật pháp! Tân Bát Phương, khai quốc tướng quân, chức vụ ngang với Tam công!
Hai vị quan quyền quý bậc nhất lại chết theo cách này, chẳng phải những người còn lại sẽ càng dễ chết hơn sao?
Và ai đã giết họ?
Họ nghe nói Tần Bát Phương và Tống Trí đều chết rất thảm! Ngoài ra, họ không biết gì hơn nữa.
Nhưng chỉ vậy thôi cũng đã khiến họ vô cùng sợ hãi!
Ngay cả lữ khách giang hồ điên cuồng nhất nhà Ngụy cũng không có thủ đoạn độc ác như vậy!
Nghe nói sáu mươi tám người trong nhà họ Tống đã chết.
Ngoài ra còn có một số người già, phụ nữ và trẻ em sống sót.
Trong số đó, cháu trai và con gái của Tống Trí đã thoát khỏi hoạ sát thân nhờ. chơi trốn tìm trong vườn.
Ngoại trừ người già yếu, phụ nữ và trẻ em, tất cả đàn ông trong Tống phủ đều bị một kiếm chém chết.
Đột nhiên, kinh thành bình thường sôi sục giờ yên tĩnh hơn nhiều.
'Tấm vải trắng của Tân phủ tung bay, những chiếc đèn lồng trắng cũng tung bay trong gió dưới lớp tuyết đầu mùa.
Trong Tần phủ có rất nhiều tiếng khóc, cả ngày lẫn đêm.
Ngay cả hoàng đế cũng đích thân đến bái lạy, vung tay phê chuẩn ban số tiền lớn để chôn cất Tân Bát Phương thật trọng thể.
Chỉ có một người vẻ mặt đầy thống khổ, đến vào bái lạy Tân Bát Phương lần cuối cũng không được.
"Tiêu Lâm! Kẻ hèn nhát như ngươi cũng dám xuất hiện ở đây!"
Tân Phượng Uyển cực kỳ chán ghét!