“Mong Dương thái thường bớt giận!”, Chu Minh và các quan viên liên tục xin tha thứ. Chu Minh lớn tiếng thanh minh: “Không phải thuộc hạ không ngăn chặn thành tích của Tiêu Lâm, mà là Tiêu Lâm đáp đúng toàn bộ đề toán học! Thuộc hạ thực sự không làm gì được! Thực sự không có cách nào!”.
Dương Lạc kinh ngạc.
Toàn bộ!
Đáp đúng?
Dương Lạc không dám tin: “Ngươi đang nói gì? Mười câu?”.
Chu Minh gật đầu. lúc này Dương Lạc kinh ngạc giống hệt với khi Chu Minh chấm thi trước đó.
Lúc đó, Chu Minh còn run cả tay!
Câu một, đúng rồi. Tiêu Lâm cũng có chút nền tảng toán học.
Câu hai, cũng đúng rồi. Hình như không tệ như bên ngoài nói, cũng khá.
Câu ba, cũng đúng rồi? Sao lại thế? Câu bốn…
Câu năm…
Câu sáu cũng đúng rồi! Chu Minh run tay, xem tiếp xuống dưới.
Câu tám, câu chín, câu mười! Tay hắn ta không ngừng run rẩy, thế mà lại… đúng hết! Đúng hết!
Trong lịch sử Đại Ngụy chưa có cử nhân nào có thể đáp đúng toàn bộ đề toán học!
Không có!
Cũng không thể nào có được!
Vậy mà Tiêu Lâm lại làm được!
Phản ứng đầu tiên của Chu Minh là run rẩy. Chữ trên bài thi rõ ràng xiên xiên vẹo vẹo, không có chút sự uy nghiêm,
nhưng lại khiến Chu Minh như rơi vào ngày đông giá rét.
Ởmùa đông, tất cả mọi người đều rét lạnh, chỉ có Tiêu Lâm thiêu đốt ngọn lửa nóng cháy, không gì có thể ngăn hẳn.
Tựa như thiên thần trên trời cao cúi người lạnh lùng nhìn bọn họ, không có tình cảm, ngay cả sự khinh thường cũng không, chỉ có sự kiêu ngạo và thờ ơ lạnh nhạt.
Bài thi này trừ Dương Lạc chưa xem, tất cả mọi người đều đã xem qua.
Vì Tào Hành Chi luôn giám sát, hơn nữa lần này chữ của Tiêu Lâm quá xấu, bọn họ có muốn mô phỏng, thay đổi đáp án cũng khó, cho nên chỉ đành chấp nhận thành tích này.
Chu Minh run rẩy. Bây giờ vấn đề không còn là Tiêu Lâm có đỗ đầu bảng hay không, mà là vì sao Tiêu Lâm lại đỗ đầu bảng?
Mọi người cho rằng trước kia thi Hương, có thể Tiêu Lâm đã sao chép văn chương của ai đó. Nhưng đề toán học thì bóc đề và phát đề tại chỗ, vả lại chỉ có một mình Tiêu Lâm đáp đúng hết, hắn không thể nào sao chép!
Đây là thực lực của hắn! Đây là thực lực chân chính của Tiêu Lâm!
Hắn đỗ thủ khoa không phải dựa vào sao chép như: những người kia nói, mà là… hẳn thật sự có tài! Thật sự tài trí!
Đáng sợ, thật là đáng sợi Hắn lại vững vàng dũng mãnh như vậy!
Tin tức này làm Dương Lạc kinh ngạc hơn cả khi nghe tin con trai ông ta chết. Ông ta chán nản ngồi xuống ghế, sắc mặt trắng bệch: “Đừng sợ, đừng sợ…”.
“Thái thường, người này… Bây giờ chúng ta không ngăn được hắn, lần sau nhất định có thể”, lần này Chu Minh thất bại, nhất định phải lấy công chuộc tội.
“Lần sau? Lần sau là thi Đình! Bệ hạ đích thân ra đề chấm thi, làm sao ngăn được?
Dương Lạc nổi giận, vừa lo lằng vừa sợ hãi.
“Tiêu Lâm thể hiện tài năng, hắn không những là cái gai trong mắt Chu thị, thuộc hạ nghe nói có một người đã bỏ số tiền lớn ra mua thơ của hắn. Người này có chứng đa nghi nặng, thủ đoạn độc ác, nếu Tiêu Lâm chết trong tay ông ta cũng không phải không có khả năng”.
“Ngươi đang nói tới Ngụy Thiên Nghị, Ngụy đại vương gia?”.
“Đúng vậy”, Chu Minh đắc ý cười.
Ở Đại Ngụy hiện nay, Hoàng đế còn có năm, sáu vị hoàng thúc, đáng lo nhất là Ngụy Thiên Thu nắm quyền giám quốc, người còn lại là Ngụy Thiên Nghị khiêm tốn hơn một chút.
Ngụy Thiên Nghị là anh cả của Tiên đế, địa vị tôn quý. Lão vương gia này có sở thích xa hoa, vô cùng xa xỉ. Ông ta không thích kết bè kết phái, không quan tâm triều chính, thích nhất là thu thập trân bảo liên quan đến văn nhân.
Chỉ cần ông ta thích, tiêu tiền là chuyện nhỏ. Nếu văn nhân nhã sĩ không biết điều, ông ta sẽ giết không tha.
Nổi giận lên kiếm nhuốm máu có khi chỉ vì một cây bút.
Sự ác nghiệt từ trong xương máu của ông ta còn hơn cả Tiêu Lâm.