Đúng là một kẻ vô tình!
Đó là những gì mọi người đang đánh giá về hắn. Tân Bát Phương và Văn Hàn đối với hắn tốt như vậy, những người khác đều khóc, nhưng Tiêu Lâm lại không có phản ứng gì, như vậy không phải máu lạnh thì là gì?
Mọi thứ của Tiêu Lâm vẫn như thường lệ, thậm chí hắn còn ăn nhiều hơn bình thường vào bữa sáng.
Những hộ vệ của hắn cũng ăn như thuồng luồng, ăn gấp hai đến ba lần bình thường.
Vì Tiêu phủ lớn nên hàng ngày hắn đều dẫn các hộ vệ chạy bộ rèn luyện sức khoẻ và hướng dẫn họ kiếm thuật. Để kết hợp với khả năng chiến đấu mạnh mẽ của hộ vệ, Tiêu Lâm đã chọn đao pháp Tân Dậu của Hoa Hạ để dạy họ.
Đao pháp Tân Dậu được viết bởi Thích Kế Quang - một vị danh tướng của Hoa Hạ dưới thời nhà Minh, và được ghi chép lại trong cuốn sách luyện binh nổi tiếng của ông ấy.
Vào thời điểm đó, hải tặc trên biển có sức chiến đấu rất mạnh và hung bạo, đao kiếm của chúng cũng sắc bén, chiêu thức lại hiểm hóc nên quân ta thương vong rất nhiều.
Thích Kế Quang từng nói: “Quân ta vũ khí dài thì không thể phản công nhanh, vũ khí ngắn thì không thể đánh trả, nếu không cải tiến kỹ thuật, chỉ e chưa kịp phản công thì đã thương vong!”
Những lời cảm thán này chứa đựng nỗi buồn và sự bất lực của một nhà chiến lược quân sự yêu nước. Cũng chính vì điều này mà nhiều nhà yêu nước, các tướng lĩnh và võ giả đương thời đã cố gắng tìm hiểu và học tập theo đao. pháp của bọn hải tặc. Chẳng mấy chốc loại đao pháp này đã trở nên cực kỳ phổ biển.
Sau khi Thích Kế Quang học được loại đao pháp hải tặc này, ông đã sử dụng những điểm mạnh của loại đao pháp này để bù đắp những thiếu sót của kiếm thuật Hoa Hạ và đúc kết ra "đao pháp Tân Dậu”. Thực chất, thương pháp và quyền pháp của Hoa Hạ cũng được nhắc đến rất nhiều trong đó.
Sách luyện binh và đao pháp Tân Dậu được sưu tầm và lưu giữ trong bảo. tàng nơi Tiêu Lâm từng làm việc. Loại đao pháp kết hợp với kiếm thuật này có khả năng chiến đấu vượt trội nên Tiêu Lâm rất chú ý đến nó, hắn đã scan lại cuốn sách này để mang về nghiên cứu.
Trong xã hội hiện đại, người ta không còn sử dụng những loại vũ khí lạnh như đao, gươm, giáo mà chuyển sang sử dụng những vũ khí hiện đại như súng đạn. Đao pháp Tân Dậu đương nhiên không có chỗ để sử dụng.
Nhưng bây giờ đặt vào hoàn cảnh của nhà Ngụy thì đao pháp Tân Dậu này chính là đỉnh cao.
Loại đao pháp này chắc chắn có thể nổi bật hẳn lên so với vô số loại kiếm pháp đương thời của nhà Nguy.
Đầu tiên Tiêu Lâm sẽ dạy đao pháp cho các hộ vệ, sau đó cải tiến kiếm của họ cho phù hợp với đao pháp này hơn.
Thích Kế Quang không chỉ sáng tạo ra đao pháp Tân Dậu mà còn để lại cách cải tiến vũ khí cho phù hợp với loại đao pháp này.
Theo cuốn "Thích gia đao", đao phải dài năm tấc, dùng một tấc đồng để bảo. vệ lưỡi đao, tay cầm dài một tấc rưỡi, cả thanh đao nặng một cân bốn lạng. Lưỡi đao dài và mảnh, trông khá giống với đao của hải tặc.
Thích Kế Quang có tầm nhìn xa và độc đáo, ông ấy tuân thủ nguyên tắc ngựa nhanh - kiếm nhẹ của cổ nhân. Trong cuộc chiến Đài Châu của Hoa Hạ, cuộc bình định phía Nam và diệt giặc phương Bắc, lưỡi đao và vó ngựa của ông ấy tung hoành trên chiến trường và lập được chiến công lẫy lừng.
Mười hai người hộ vệ, bao gồm Bạch Khởi và Mông Ngạo bị Tiêu Lâm yêu cầu hãy quên đi những gì họ đã học trước đó và dốc hết sức để học đao pháp Tân Dậu này.
Mỗi buổi sáng, sau khi Tiêu Lâm đưa các hộ vệ đi tập thể dục, hắn sẽ đến Thanh Viên thư phòng để nói chuyện với Văn Hàn đang nằm trong quan tài một lát.
Nói xong, hắn đến phủ hộ vệ để làm việc.
Chức vụ của hẳn ở phủ hộ vệ là văn thư thất phẩm, ở thời nhà Ngụy, chức vụ này được gọi là Nghiệp lâm lang, còn nói theo kiểu của thời hiện đại là thư ký riêng của Lý Mục.
Các chức danh và cấp bậc chính thức của phủ hộ vệ chỉ có sau khi nơi này được thành lập nên ngay khi nghe đến chức vụ này, những người khác lập tức biết rằng Tiêu Lâm là người của phủ hộ vệ.
Tiêu Lâm không quan tâm đến sự chế giễu và coi thường của người khác, đối với Lý Mục hẳn cũng rất tôn trọng, không giống như những công tử tiểu thư quyền quý luôn cao cao tại thượng.
Lý Mục bình thản tiếp nhận sự cung kính của hắn, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, ông ta thực sự có khí chất của một vị tướng quân.
Ở phủ hộ vệ không có việc gì làm, nhưng Tiêu Lâm vẫn đang bận rộn đi đi lại lại, Lý Mục nhìn hẳn còn đang lẩm nhẩm gì đó trong miệng.
“Tiêu đại nhân, cậu..."
Lý Mục gọi hắn.
Tiêu Lâm chưa hình thành phản xạ tự nhiên đối với cách xưng hô mới này.
“Tiêu đại nhân”.
Lý Mục lại gọi một tiếng, Tiêu Lâm cuối cùng cũng có phản ứng, hắn ồ lên một tiếng rồi đứng lại: "Đại nhân có chuyện gì vậy?”
"Tại sao cậu lại trả lại binh phù cho nhà họ Tần?”
Lý Mục cuối cùng cũng hỏi vấn đề mình muốn hỏi, trong lòng ông ta cảm thấy rất khó hiểu. Để ngăn cản Tần gia lấy được binh phù, Văn Hàn trước khi chết đã đặc biệt dặn dò ông ta phải bảo vệ bằng được Tiêu Lâm.
"Ta không muốn đại nhân và nhạc mẫu của ta đánh nhau đến chết".
Hả?
Lý Mục sửng sốt, ông ta không ngờ đây chính là nguyên nhân.
"Ông là hộ vệ của thầy ta, giờ giáo dụ đã đi rồi. Nếu giờ đến ông cũng có chuyện, trong lòng ta rất áy náy".
"Tiêu đại nhân" Lý Mục lắc đầu, "Binh phù rất quan trọng! Sao cậu có thể đưa nó cho Tần gia vì ta được? Cho dù Lý Mục có chết, cũng sẽ không để Tần gia có được binh phù!"
Tiêu Lâm xua tay: "Không sao, dù sao cái họ lấy được là đồ giả".
“Cái gì?"
Lý Mục bất giác buông lỏng bàn tay, tách trà rơi xuống bàn.
Tiêu Lâm nhướng mày, Tần Bát Phương đã trịnh trọng giao binh phù cho. hắn, cho dù hắn có ngốc đến đâu cũng sẽ không giao ra.
Nhưng hắn cũng không muốn ở đó giằng co với mẹ vợ nên đã nhờ Bạch Khởi và Dịch Quy trong đêm đó làm một cái giống hệt.
"Giả binh phù là tội xử tử, Tiêu đại nhân, cậ ý Mục đã từng thấy trong triều có vô số kẻ khẩu Phật tâm xà, nhưng người làm việc ác một cách quang minh chính đại như Tiêu Lâm thì quả thực ông ta giờ mới gặp!
"Vậy binh phù thật đang ở đâu?” Lý Mục lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, nếu bị người của Ngụy giám quốc phát hiện, đây chính là thùng thuốc nổ có thể giúp lão ta phá tan Đại Nguy!
Đó là những gì mọi người đang đánh giá về hắn. Tân Bát Phương và Văn Hàn đối với hắn tốt như vậy, những người khác đều khóc, nhưng Tiêu Lâm lại không có phản ứng gì, như vậy không phải máu lạnh thì là gì?
Mọi thứ của Tiêu Lâm vẫn như thường lệ, thậm chí hắn còn ăn nhiều hơn bình thường vào bữa sáng.
Những hộ vệ của hắn cũng ăn như thuồng luồng, ăn gấp hai đến ba lần bình thường.
Vì Tiêu phủ lớn nên hàng ngày hắn đều dẫn các hộ vệ chạy bộ rèn luyện sức khoẻ và hướng dẫn họ kiếm thuật. Để kết hợp với khả năng chiến đấu mạnh mẽ của hộ vệ, Tiêu Lâm đã chọn đao pháp Tân Dậu của Hoa Hạ để dạy họ.
Đao pháp Tân Dậu được viết bởi Thích Kế Quang - một vị danh tướng của Hoa Hạ dưới thời nhà Minh, và được ghi chép lại trong cuốn sách luyện binh nổi tiếng của ông ấy.
Vào thời điểm đó, hải tặc trên biển có sức chiến đấu rất mạnh và hung bạo, đao kiếm của chúng cũng sắc bén, chiêu thức lại hiểm hóc nên quân ta thương vong rất nhiều.
Thích Kế Quang từng nói: “Quân ta vũ khí dài thì không thể phản công nhanh, vũ khí ngắn thì không thể đánh trả, nếu không cải tiến kỹ thuật, chỉ e chưa kịp phản công thì đã thương vong!”
Những lời cảm thán này chứa đựng nỗi buồn và sự bất lực của một nhà chiến lược quân sự yêu nước. Cũng chính vì điều này mà nhiều nhà yêu nước, các tướng lĩnh và võ giả đương thời đã cố gắng tìm hiểu và học tập theo đao. pháp của bọn hải tặc. Chẳng mấy chốc loại đao pháp này đã trở nên cực kỳ phổ biển.
Sau khi Thích Kế Quang học được loại đao pháp hải tặc này, ông đã sử dụng những điểm mạnh của loại đao pháp này để bù đắp những thiếu sót của kiếm thuật Hoa Hạ và đúc kết ra "đao pháp Tân Dậu”. Thực chất, thương pháp và quyền pháp của Hoa Hạ cũng được nhắc đến rất nhiều trong đó.
Sách luyện binh và đao pháp Tân Dậu được sưu tầm và lưu giữ trong bảo. tàng nơi Tiêu Lâm từng làm việc. Loại đao pháp kết hợp với kiếm thuật này có khả năng chiến đấu vượt trội nên Tiêu Lâm rất chú ý đến nó, hắn đã scan lại cuốn sách này để mang về nghiên cứu.
Trong xã hội hiện đại, người ta không còn sử dụng những loại vũ khí lạnh như đao, gươm, giáo mà chuyển sang sử dụng những vũ khí hiện đại như súng đạn. Đao pháp Tân Dậu đương nhiên không có chỗ để sử dụng.
Nhưng bây giờ đặt vào hoàn cảnh của nhà Ngụy thì đao pháp Tân Dậu này chính là đỉnh cao.
Loại đao pháp này chắc chắn có thể nổi bật hẳn lên so với vô số loại kiếm pháp đương thời của nhà Nguy.
Đầu tiên Tiêu Lâm sẽ dạy đao pháp cho các hộ vệ, sau đó cải tiến kiếm của họ cho phù hợp với đao pháp này hơn.
Thích Kế Quang không chỉ sáng tạo ra đao pháp Tân Dậu mà còn để lại cách cải tiến vũ khí cho phù hợp với loại đao pháp này.
Theo cuốn "Thích gia đao", đao phải dài năm tấc, dùng một tấc đồng để bảo. vệ lưỡi đao, tay cầm dài một tấc rưỡi, cả thanh đao nặng một cân bốn lạng. Lưỡi đao dài và mảnh, trông khá giống với đao của hải tặc.
Thích Kế Quang có tầm nhìn xa và độc đáo, ông ấy tuân thủ nguyên tắc ngựa nhanh - kiếm nhẹ của cổ nhân. Trong cuộc chiến Đài Châu của Hoa Hạ, cuộc bình định phía Nam và diệt giặc phương Bắc, lưỡi đao và vó ngựa của ông ấy tung hoành trên chiến trường và lập được chiến công lẫy lừng.
Mười hai người hộ vệ, bao gồm Bạch Khởi và Mông Ngạo bị Tiêu Lâm yêu cầu hãy quên đi những gì họ đã học trước đó và dốc hết sức để học đao pháp Tân Dậu này.
Mỗi buổi sáng, sau khi Tiêu Lâm đưa các hộ vệ đi tập thể dục, hắn sẽ đến Thanh Viên thư phòng để nói chuyện với Văn Hàn đang nằm trong quan tài một lát.
Nói xong, hắn đến phủ hộ vệ để làm việc.
Chức vụ của hẳn ở phủ hộ vệ là văn thư thất phẩm, ở thời nhà Ngụy, chức vụ này được gọi là Nghiệp lâm lang, còn nói theo kiểu của thời hiện đại là thư ký riêng của Lý Mục.
Các chức danh và cấp bậc chính thức của phủ hộ vệ chỉ có sau khi nơi này được thành lập nên ngay khi nghe đến chức vụ này, những người khác lập tức biết rằng Tiêu Lâm là người của phủ hộ vệ.
Tiêu Lâm không quan tâm đến sự chế giễu và coi thường của người khác, đối với Lý Mục hẳn cũng rất tôn trọng, không giống như những công tử tiểu thư quyền quý luôn cao cao tại thượng.
Lý Mục bình thản tiếp nhận sự cung kính của hắn, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, ông ta thực sự có khí chất của một vị tướng quân.
Ở phủ hộ vệ không có việc gì làm, nhưng Tiêu Lâm vẫn đang bận rộn đi đi lại lại, Lý Mục nhìn hẳn còn đang lẩm nhẩm gì đó trong miệng.
“Tiêu đại nhân, cậu..."
Lý Mục gọi hắn.
Tiêu Lâm chưa hình thành phản xạ tự nhiên đối với cách xưng hô mới này.
“Tiêu đại nhân”.
Lý Mục lại gọi một tiếng, Tiêu Lâm cuối cùng cũng có phản ứng, hắn ồ lên một tiếng rồi đứng lại: "Đại nhân có chuyện gì vậy?”
"Tại sao cậu lại trả lại binh phù cho nhà họ Tần?”
Lý Mục cuối cùng cũng hỏi vấn đề mình muốn hỏi, trong lòng ông ta cảm thấy rất khó hiểu. Để ngăn cản Tần gia lấy được binh phù, Văn Hàn trước khi chết đã đặc biệt dặn dò ông ta phải bảo vệ bằng được Tiêu Lâm.
"Ta không muốn đại nhân và nhạc mẫu của ta đánh nhau đến chết".
Hả?
Lý Mục sửng sốt, ông ta không ngờ đây chính là nguyên nhân.
"Ông là hộ vệ của thầy ta, giờ giáo dụ đã đi rồi. Nếu giờ đến ông cũng có chuyện, trong lòng ta rất áy náy".
"Tiêu đại nhân" Lý Mục lắc đầu, "Binh phù rất quan trọng! Sao cậu có thể đưa nó cho Tần gia vì ta được? Cho dù Lý Mục có chết, cũng sẽ không để Tần gia có được binh phù!"
Tiêu Lâm xua tay: "Không sao, dù sao cái họ lấy được là đồ giả".
“Cái gì?"
Lý Mục bất giác buông lỏng bàn tay, tách trà rơi xuống bàn.
Tiêu Lâm nhướng mày, Tần Bát Phương đã trịnh trọng giao binh phù cho. hắn, cho dù hắn có ngốc đến đâu cũng sẽ không giao ra.
Nhưng hắn cũng không muốn ở đó giằng co với mẹ vợ nên đã nhờ Bạch Khởi và Dịch Quy trong đêm đó làm một cái giống hệt.
"Giả binh phù là tội xử tử, Tiêu đại nhân, cậ ý Mục đã từng thấy trong triều có vô số kẻ khẩu Phật tâm xà, nhưng người làm việc ác một cách quang minh chính đại như Tiêu Lâm thì quả thực ông ta giờ mới gặp!
"Vậy binh phù thật đang ở đâu?” Lý Mục lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, nếu bị người của Ngụy giám quốc phát hiện, đây chính là thùng thuốc nổ có thể giúp lão ta phá tan Đại Nguy!