Kẻ quân tử đoạt tài sản băng con đường chính đạo. Tụ Bảo Phường dù chỉ là một sòng bạc thế nhưng rất tự do, không lừa người tới và không đuổi người đi.
Sòng bạc là một nơi làm ăn, mua bán tự do, tự nguyện. Tiền mà Tụ Bảo Phường kiếm được là tiền tự do, vậy mà bị như này bởi một người như Tiêu Lâm đúng là lần đầu.
Tụ gia không nghe lời Dịch Quy nên chết trước. Nói đúng ra là tự làm tự chịu.
Thuộc hạ làm sai, đương gia cũng có trách nhiệm. Cả sòng bạc im lìm, A Thạch sợ tới mức thở hổn hển, Tần phủ đồ sộ, Dịch phủ làm gì chẳng biết.
Dịch công tử và đại ca ngồi im, không biết có phải là lén lút mài đao để lát nữa nhân cơ hội giết bọn họ không.
A Thạch lẳng lặng kéo tay áo Tiêu Lâm: “Đại ca, chuyện gì vậy, chúng ta có nên chạy không?”
“Không cần, có lẽ Dịch công tử đang tính toán xem bồi thường bao nhiêu đấy”, Tiêu Lâm cười thản nhiên.
Ánh mắt Dịch Quy khẽ chuyển động. Sòng bạc ngoài Tiêu Lâm còn có hai người khác cũng đặt cược trúng. Dịch Quy nhìn xuống: “Hai người còn không đi sao?”
“Bọn ta cũng đã đặt cược trúng rồi, dựa vào cái gì mà phải đi?”, hai huynh đệ kia không phục: “Không thể vì Tiêu Lâm là hội nguyên thì được đặt cược còn lại đi ức hiếp bách tính muôn dân như chúng ta được”.
Dịch Quy mỉm cười hiền lành: “Tụ Bảo Phường sợ là không qua khỏi hôm nay. Trừ việc các ngươi nhìn thấy chưởng quỷ thiệt mạng thì tất cả những người tham gia sẽ đều bị truy cứu trách nhiệm”.
Hai kẻ kia sững người, Dịch Quy gõ chuôi quạt xuống bàn: “Quan phủ đang trên đường tới đây. Chạy nhanh thì quan phủ còn không bắt được. Thấy hai vị bình tĩnh như vậy, Dịch mỗ đường đột hỏi một câu có phải hai vị có người trong triều đình nên mới dám tiếp tục đứng ở đây không?”
Tiêu Lâm ngước nhìn, những lời của Dịch Quy chẳng qua là để hù dọa bọn họ. Quan phủ có tới hay không đều là ý của Dịch Quy cả.
Nghe mà xem…Người có học uy hiếp người khác thì đến một lời thô tục cũng không có. Và lừa bọn lưu manh cũng một cách y như thế.
Hai kẻ kia sững sờ. Bọn họ là người bình thường nên làm gì có ai trong triều đình bảo vệ được cho sự an nguy của họ.
Tiêu Lâm không nói gì. Tụ Bảo Phường hôm nay sẽ không bỏ tiền ra. Bỏ tiền thì khác gì là mang tiếng bêu xấu Tiêu Lâm. Dịch Quy không phải kẻ ngốc.
Hai kẻ đó uất ức nhìn Tiêu Lâm, hi vọng hắn đứng ra giải quyết. Tiêu Lâm lạnh lùng nói: “Các người đặt cược ta thì có lẽ đó là điều bất ngờ thôi. Hôm nay trước mặt khách giang hồ Tiêu mỗ ta bảo vệ tính mạng các ngươi, coi như là cảm ơn các ngươi đã ủng hộ. Dịch công tử nói đều đúng cả, đợi quan phủ tới thì không ai bảo vệ được các ngươi nữa đâu”.
“Hu hu”
Hai kẻ kia nghe thấy vậy thì lấy tay áo lau nước mắt, khóc còn hơn cả những kẻ đặt cược không trúng. Thứ thảm nhất trên đời chính là một bước lên trời rồi sau đó lại bị rơi xuống, cuối cùng thì bị vỡ ra như đất bùn. Giờ lòng họ chẳng khác gì cục đất vỡ vụn.
Tiền của bọn họ.
Tiền của bọn họ.
Dù tiền lãi không lấy được cũng không sao, nhưng đến cả tiền vốn cũng không lấy lại được.
Số tiền đó là do họ chạy vạy khắp nơi để vay nữa. Dịch Quy lấy lền trong túi ra, để họ tự chia: “Mau đi đi, đừng chậm trễ nữa”.
“Hu hu”, hai huynh đệ vừa đi vừa ngoái lại nhìn, hai chân mềm nhũn, run rẩy, rồi cuối cùng đành cam tâm bỏ đi.
Chỉ còn lại Tiêu Lâm và Dịch Quy.
Dịch Quy khế thở dài, đứng lên hành lễ: “Tiêu Huynh lên tiếng đi, huynh muốn bao nhiêu?”