Thấy Dương Chiêu sắp nổi trận lôi đình, Tân Nam đi tới nói: "Tỷ phu! Hôm nay huynh đến hơi muộn! Đệ nghĩ Dương công tử chỉ đang muốn hỏi tại sao huynh lại đến muộn như vậy!"
Tân Nam hai mắt sưng lên, giống như đã khóc mấy ngày.
Hôm nay Tần gia quân đại thắng trở về, Tân gia không thể đắc tội!
Dương Chiêu tức giận liếc nhìn Tiêu Lâm, trong ánh mắt mang theo vẻ giễu cợt. Tần phủ giống như gà mái già bảo vệ Tiêu Lâm, đường đường là một nam nhân lại sống dưới bóng của kẻ khác!
Dương Chiêu phất tay áo bỏ đi, dù sao Tiêu Lâm hôm nay cũng chỉ là một Tiến sĩ. Ba vị trí đầu bảng không có chỗ cho hắn, Dương Chiêu cũng không cần
làm cho tên hèn nhát này phải xấu hổ thêm!
Hiển nhiên, phe Ngụy giám quốc không hề nói cho Dương Chiêu biết việc Tiêu Lâm giết Chu Hành và một tay giang hồ.
Khi Tiêu Lâm xuất hiện trước cổng cung điện, có người báo tin cho Chu vương phi, bà ta vô cùng kinh ngạc nhưng đã quá muộn để ra tay với hắn lần nữa.
Ngay cả Kiếm Tông Dịch Vô Lý cũng chết dưới tay tên giang hồ đó, nhưng Tiêu Lâm vẫn sống sót?
"Tỷ phu, huynh vẫn còn sống..."
Tiêu Lâm nghe Tần Nam nói vậy thì giả vờ kinh ngạc, trêu chọc cậu ta: "Cái gì? Cậu cũng nghĩ ta nên chết đi hay sao?”
"Không, không, không!" Tân Nam liên tục xua tay, "Chỉ là mấy ngày nay không thấy huynh, Tiêu lão phu nhân điên cuồng tìm kiếm khắp nơi, Tân phủ cũng có biết một chút".
Một chút.
Nói cách khác, Tân phủ phớt lờ sự vắng mặt của Tiêu Lâm mấy ngày nay, điều này phù hợp với phong cách thờ ơ và tàn nhẫn của bọn họ.
Tiêu Lâm không những không hề thất vọng chút nào, thậm chí còn hỏi han: “Tỷ tỷ của cậu có phải rất vui mừng khi biết tin ta mất tích không?”
"Ờm..." Tân Nam trong mắt lóe lên một tia sáng: "Có lẽ có một chút". Tỷ tỷ của Tân Nam đêm đó được tỷ phu đưa về, người ướt đẫm nước mưa, sốt cao, mê sảng. Chỉ khi nghe tin Tiểu Lâm mất tích, môi nàng mới nhếch lên một
chút, không biết là vui hay buồn.
Nghe tin Tân Phượng Uyển bị ốm nặng, Tiêu Lâm nở một nụ cười không nên có.
"Có điều”, Tân Nam nhanh chóng bày tỏ thiện chí:“Tỷ phu, ta và Tần Bắc lo lắng đã mấy ngày rồi. Huynh nhìn ta xem, mi mắt của ta đã sưng lên vì khóc rồi".
“Ta đâu có lo lắng gì", Tân Bắc ở bên cạnh phản bác ngay, ngạo mạn lắc đầu.
"Nói nhảm, không phải đệ cũng khóc sao?" Tân Nam lập tức vạch trần cậu ta. Tân phủ có được nhân tài như tỷ phu cũng không phải chuyện dễ dàng, những người khác có thể coi thường Tiêu Lâm, nhưng hai cậu em vợ này lại rất sùng bái hắn.
"Nào có đâu!" Tân Bắc vội vàng hừ một tiếng, không thèm nhìn Tiêu Lâm, nhưng mặt lại âm thầm đỏ bừng.
Tân Nam kiêu ngạo nói: “Hôm nay Tần gia chúng ta là oai phong nhất! Tần Bắc và ta không cầu lọt vào ba vị trí đầu, chỉ cần làm Tiến sĩ là được rồi. Còn tỷ phu sẽ là Trạng nguyên! Hứ! Ai lợi hại hơn Tần gia chúng ta được cơ chứ?”
Tính cách của Tân Nam vẫn ngây thơ y như lần đầu tiên Tiêu Lâm gặp cậu ta.
Nếu là người khác, nhất định sẽ khuyên Tần Nam nên khiêm tốn. Nhưng Tiêu Lâm lại gật đầu: "Còn phải nói! Chúng ta nhất định phải oai nhất hôm nay!"
Những người khác hừ lạnh một tiếng, quá là kiêu ngạo! Họ chưa từng thấy ai chưa công bố kết quả thi mà đã tự nhận mình là người đứng đầu như vậy.
Trời thu xanh trong và cao vút, gió thổi vi vu. Được dự Truyền Lư đại điển là vinh dự vô cùng to lớn đối với các học giả. Thời xưa, người ta so sánh một sĩ tử thi đỗ Tiến sĩ như “cá chép vượt Long Môn rồi hóa
rồng".
Tân Nam hai mắt sưng lên, giống như đã khóc mấy ngày.
Hôm nay Tần gia quân đại thắng trở về, Tân gia không thể đắc tội!
Dương Chiêu tức giận liếc nhìn Tiêu Lâm, trong ánh mắt mang theo vẻ giễu cợt. Tần phủ giống như gà mái già bảo vệ Tiêu Lâm, đường đường là một nam nhân lại sống dưới bóng của kẻ khác!
Dương Chiêu phất tay áo bỏ đi, dù sao Tiêu Lâm hôm nay cũng chỉ là một Tiến sĩ. Ba vị trí đầu bảng không có chỗ cho hắn, Dương Chiêu cũng không cần
làm cho tên hèn nhát này phải xấu hổ thêm!
Hiển nhiên, phe Ngụy giám quốc không hề nói cho Dương Chiêu biết việc Tiêu Lâm giết Chu Hành và một tay giang hồ.
Khi Tiêu Lâm xuất hiện trước cổng cung điện, có người báo tin cho Chu vương phi, bà ta vô cùng kinh ngạc nhưng đã quá muộn để ra tay với hắn lần nữa.
Ngay cả Kiếm Tông Dịch Vô Lý cũng chết dưới tay tên giang hồ đó, nhưng Tiêu Lâm vẫn sống sót?
"Tỷ phu, huynh vẫn còn sống..."
Tiêu Lâm nghe Tần Nam nói vậy thì giả vờ kinh ngạc, trêu chọc cậu ta: "Cái gì? Cậu cũng nghĩ ta nên chết đi hay sao?”
"Không, không, không!" Tân Nam liên tục xua tay, "Chỉ là mấy ngày nay không thấy huynh, Tiêu lão phu nhân điên cuồng tìm kiếm khắp nơi, Tân phủ cũng có biết một chút".
Một chút.
Nói cách khác, Tân phủ phớt lờ sự vắng mặt của Tiêu Lâm mấy ngày nay, điều này phù hợp với phong cách thờ ơ và tàn nhẫn của bọn họ.
Tiêu Lâm không những không hề thất vọng chút nào, thậm chí còn hỏi han: “Tỷ tỷ của cậu có phải rất vui mừng khi biết tin ta mất tích không?”
"Ờm..." Tân Nam trong mắt lóe lên một tia sáng: "Có lẽ có một chút". Tỷ tỷ của Tân Nam đêm đó được tỷ phu đưa về, người ướt đẫm nước mưa, sốt cao, mê sảng. Chỉ khi nghe tin Tiểu Lâm mất tích, môi nàng mới nhếch lên một
chút, không biết là vui hay buồn.
Nghe tin Tân Phượng Uyển bị ốm nặng, Tiêu Lâm nở một nụ cười không nên có.
"Có điều”, Tân Nam nhanh chóng bày tỏ thiện chí:“Tỷ phu, ta và Tần Bắc lo lắng đã mấy ngày rồi. Huynh nhìn ta xem, mi mắt của ta đã sưng lên vì khóc rồi".
“Ta đâu có lo lắng gì", Tân Bắc ở bên cạnh phản bác ngay, ngạo mạn lắc đầu.
"Nói nhảm, không phải đệ cũng khóc sao?" Tân Nam lập tức vạch trần cậu ta. Tân phủ có được nhân tài như tỷ phu cũng không phải chuyện dễ dàng, những người khác có thể coi thường Tiêu Lâm, nhưng hai cậu em vợ này lại rất sùng bái hắn.
"Nào có đâu!" Tân Bắc vội vàng hừ một tiếng, không thèm nhìn Tiêu Lâm, nhưng mặt lại âm thầm đỏ bừng.
Tân Nam kiêu ngạo nói: “Hôm nay Tần gia chúng ta là oai phong nhất! Tần Bắc và ta không cầu lọt vào ba vị trí đầu, chỉ cần làm Tiến sĩ là được rồi. Còn tỷ phu sẽ là Trạng nguyên! Hứ! Ai lợi hại hơn Tần gia chúng ta được cơ chứ?”
Tính cách của Tân Nam vẫn ngây thơ y như lần đầu tiên Tiêu Lâm gặp cậu ta.
Nếu là người khác, nhất định sẽ khuyên Tần Nam nên khiêm tốn. Nhưng Tiêu Lâm lại gật đầu: "Còn phải nói! Chúng ta nhất định phải oai nhất hôm nay!"
Những người khác hừ lạnh một tiếng, quá là kiêu ngạo! Họ chưa từng thấy ai chưa công bố kết quả thi mà đã tự nhận mình là người đứng đầu như vậy.
Trời thu xanh trong và cao vút, gió thổi vi vu. Được dự Truyền Lư đại điển là vinh dự vô cùng to lớn đối với các học giả. Thời xưa, người ta so sánh một sĩ tử thi đỗ Tiến sĩ như “cá chép vượt Long Môn rồi hóa
rồng".