Tiêu Lâm đứng dậy nói lớn, đám người đồng loạt dừng lại.
“Binh phù nằm ở hàng sách thứ sáu trong thư phòng của Tần phủ”. Tiêu Lâm thản nhiên nói.
“Tỷ phu”, Tân Nam sửng sốt: “Sao huynh biết?”
Sắc mặt Tiêu Lâm thay đổi: “Thực sự ở đấy à?”
"Ừm' Tân Nam ngơ ngác gật đầu.
"Thật sự ở đó thì cậu còn ý kiến gì?" Tiêu Lâm nhéo cánh tay của Tân Nam: "Sợ quá nên mất trí rồi sao? Cậu định chống đối ta à!"
"A..." Tân Nam sờ lên cánh tay của mình, cảm thấy oan ức, nói: "Ta sai rồi."
“Mau tiến vào Tần phủ” Thi Sỉ xua tay, ánh mắt ngơ ngác nhìn Dịch Quy: “Tìm thấy binh phù rồi ta sẽ dạy dỗ ngươi, tên khốn kiếp!”
Trong hoàng cung, tẩm điện của hoàng đế. "Cấp báo! Cấp báo!" Mã công công đi ra, quát lên: "Chuyện gì vậy? Bệ hạ đang nghỉ ngơi!"
Người báo tin sợ đến mức run rẩy: “Thi Si và Võ Sỉ tự ý tiến vào kinh thành, bao vây Tần phủ cướp binh phùI”
“Ta hiểu rồi”, Mã công công giật lấy lá thư trong tay người báo tin: “Lùi lại, đừng quấy rầy Bệ hạ nghỉ ngơi”.
"A? Chuyện này... không cần báo cáo sao?"
“Ta còn cần ngươi dạy ta làm việc sao?” khuôn mặt già nua của Mã công công căng thẳng mà đầy quyền uy.
Người đàn ông cúi đầu nói: 'Không dám, nô tài xin cáo lui!"
Mã công công tay cầm bức thư lẩm bẩm: "Bệ hạ... người nhất định phải bình an!"
Trong tẩm điện trống rỗng, chỉ có quần áo của hoàng đế đặt trên giường xếp thành hình một người đàn ông.
Thi Sỉ tiến vào Tần phủ, đi thẳng vào thư phòng.
Tiêu Lâm giờ lại đóng vai mèo mù đánh chuột chết, không thể làm gì khác hơn là ngăn cản Thi Si!
Nhưng quá trễ rồi.
Thi Si đã lấy được binh phù: "Ha ha, cảm tạ cô gia Tân phủ đã cho ta biết vị trí"
"Tên phản bội này!"
Thi Si vừa nói xong, vợ chồng Tần Thắng và con trai Tân Phong lúc này đã chạy tới, nhìn Tiêu Lâm bằng ánh mắt giận dữ. Hoá ra Tiêu Lâm chính là người chỉ điểm cho Thì Sỉ.
Thi Si kiêu ngạo giơ binh phù giả lên, nhưng Tiêu Lâm cũng lập tức tạt cho
lão ta một gáo nước lạnh: "Ông chỉ có một nửa, vậy thì có ích gì? Một nửa còn lại không phải trong tay Bệ hạ sao?"
Nụ cười của Thi Si đông cứng lại, trên mặt lộ ra vẻ u ám: "Chuyện này ngươi không cần lo lắng”.
"Thi Si! Ông cướp đoạt binh phù, không sợ Bệ hạ giết ông sao!" Tân phu nhân tức điên người chất vấn. Tiêu Lâm cảm thấy nếu mình là bà ta thì sẽ không hỏi một câu vô nghĩa như vậy để tránh bị chê cười.
Đúng như dự đoán, Thi Si vẻ mặt đầy khinh thường.
"Giết ta?" Thi Si hừ lạnh: "Ngươi vẫn nên lo lắng cho mình trước đi. Làm mất binh phù, hoàng đế sẽ tru di cửu tộc Tần gia. Các ngươi tự cho mình thông minh, nhưng chẳng qua là quá tự cao mà thôi. Nếu ta là các ngươi thì thà đưa cho tên Tiêu Lâm vô dụng này, như vậy có thể bọn ta còn khó tìm ra. Không phải sao?"
Quá dễ dàng!
Quá đơn giản!
Thi Si nhìn binh phù, cười lớn! Sau đó lão ta lại nở nụ cười nham hiểm! Một khi ông ta lấy được binh phù, Tân gia sẽ không còn lý do để tồn tại nữa!
"Người đâu! Tân phủ có thể nổ tung, nhưng đám người này hôm nay phải chết ở đây!"
Không có Tần phủ, hoàng đế sẽ thiếu đi một chỗ dựa!
Nói nổ là nổ ngay!
Trong Tần phủ có tiếng nổ lớn!
Tiêu Lâm sửng sốt, hắn đã dặn Tần phủ không được giữ binh phù! Thế mà bọn họ sống chết đòi bằng được! Binh phù ở Tần phủ, bè lũ Thi Si chắc chắn đã sắp xếp mọi thứ ở Tần phủ từ lâu rồi!
Giờ thì hay rồi!
Thi Si tàn nhẫn hơn Tiêu Lâm tưởng tượng!
Thuốc nổ bọn chúng chôn sẵn sắp phát nổ, Tân phủ sắp xong đời!
"Đợi một chút! Binh phù là giả! Nếu cho nổ tung chỗ này, ông sẽ không thu được gì cả!"
Dù thế nào đi nữa, Tiêu Lâm đến giờ phút này cũng phải thò đầu ra! Trước tiên hãy cứu Tần phủ cái đã! Nếu chỗ này thành đống đổ nát, hắn chẳng phải sẽ có lỗi với Tân Bát Phương sao?
“Một tên cô gia thấp hèn như ngươi mà dám trêu đùa bổn vương?” Thi Si xua †ay, tiếng nổ liền dừng lại.
"Bốp!" Tần phu nhân lại tát Tiêu Lâm một cái: "Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy! Sự sống chết của Tần gia đang bị đe dọa! Sao ngươi còn dám nói bậy? Chuyện ngươi giết Tân Cối, ta còn chưa hỏi tội ngươi đâu! "
Sắc mặt Thi Sỉ lập tức thay đổi, quay đầu nhìn Tiêu Lâm: "Ngươi là kẻ đã giết Tân Cối?"
“Binh phù nằm ở hàng sách thứ sáu trong thư phòng của Tần phủ”. Tiêu Lâm thản nhiên nói.
“Tỷ phu”, Tân Nam sửng sốt: “Sao huynh biết?”
Sắc mặt Tiêu Lâm thay đổi: “Thực sự ở đấy à?”
"Ừm' Tân Nam ngơ ngác gật đầu.
"Thật sự ở đó thì cậu còn ý kiến gì?" Tiêu Lâm nhéo cánh tay của Tân Nam: "Sợ quá nên mất trí rồi sao? Cậu định chống đối ta à!"
"A..." Tân Nam sờ lên cánh tay của mình, cảm thấy oan ức, nói: "Ta sai rồi."
“Mau tiến vào Tần phủ” Thi Sỉ xua tay, ánh mắt ngơ ngác nhìn Dịch Quy: “Tìm thấy binh phù rồi ta sẽ dạy dỗ ngươi, tên khốn kiếp!”
Trong hoàng cung, tẩm điện của hoàng đế. "Cấp báo! Cấp báo!" Mã công công đi ra, quát lên: "Chuyện gì vậy? Bệ hạ đang nghỉ ngơi!"
Người báo tin sợ đến mức run rẩy: “Thi Si và Võ Sỉ tự ý tiến vào kinh thành, bao vây Tần phủ cướp binh phùI”
“Ta hiểu rồi”, Mã công công giật lấy lá thư trong tay người báo tin: “Lùi lại, đừng quấy rầy Bệ hạ nghỉ ngơi”.
"A? Chuyện này... không cần báo cáo sao?"
“Ta còn cần ngươi dạy ta làm việc sao?” khuôn mặt già nua của Mã công công căng thẳng mà đầy quyền uy.
Người đàn ông cúi đầu nói: 'Không dám, nô tài xin cáo lui!"
Mã công công tay cầm bức thư lẩm bẩm: "Bệ hạ... người nhất định phải bình an!"
Trong tẩm điện trống rỗng, chỉ có quần áo của hoàng đế đặt trên giường xếp thành hình một người đàn ông.
Thi Sỉ tiến vào Tần phủ, đi thẳng vào thư phòng.
Tiêu Lâm giờ lại đóng vai mèo mù đánh chuột chết, không thể làm gì khác hơn là ngăn cản Thi Si!
Nhưng quá trễ rồi.
Thi Si đã lấy được binh phù: "Ha ha, cảm tạ cô gia Tân phủ đã cho ta biết vị trí"
"Tên phản bội này!"
Thi Si vừa nói xong, vợ chồng Tần Thắng và con trai Tân Phong lúc này đã chạy tới, nhìn Tiêu Lâm bằng ánh mắt giận dữ. Hoá ra Tiêu Lâm chính là người chỉ điểm cho Thì Sỉ.
Thi Si kiêu ngạo giơ binh phù giả lên, nhưng Tiêu Lâm cũng lập tức tạt cho
lão ta một gáo nước lạnh: "Ông chỉ có một nửa, vậy thì có ích gì? Một nửa còn lại không phải trong tay Bệ hạ sao?"
Nụ cười của Thi Si đông cứng lại, trên mặt lộ ra vẻ u ám: "Chuyện này ngươi không cần lo lắng”.
"Thi Si! Ông cướp đoạt binh phù, không sợ Bệ hạ giết ông sao!" Tân phu nhân tức điên người chất vấn. Tiêu Lâm cảm thấy nếu mình là bà ta thì sẽ không hỏi một câu vô nghĩa như vậy để tránh bị chê cười.
Đúng như dự đoán, Thi Si vẻ mặt đầy khinh thường.
"Giết ta?" Thi Si hừ lạnh: "Ngươi vẫn nên lo lắng cho mình trước đi. Làm mất binh phù, hoàng đế sẽ tru di cửu tộc Tần gia. Các ngươi tự cho mình thông minh, nhưng chẳng qua là quá tự cao mà thôi. Nếu ta là các ngươi thì thà đưa cho tên Tiêu Lâm vô dụng này, như vậy có thể bọn ta còn khó tìm ra. Không phải sao?"
Quá dễ dàng!
Quá đơn giản!
Thi Si nhìn binh phù, cười lớn! Sau đó lão ta lại nở nụ cười nham hiểm! Một khi ông ta lấy được binh phù, Tân gia sẽ không còn lý do để tồn tại nữa!
"Người đâu! Tân phủ có thể nổ tung, nhưng đám người này hôm nay phải chết ở đây!"
Không có Tần phủ, hoàng đế sẽ thiếu đi một chỗ dựa!
Nói nổ là nổ ngay!
Trong Tần phủ có tiếng nổ lớn!
Tiêu Lâm sửng sốt, hắn đã dặn Tần phủ không được giữ binh phù! Thế mà bọn họ sống chết đòi bằng được! Binh phù ở Tần phủ, bè lũ Thi Si chắc chắn đã sắp xếp mọi thứ ở Tần phủ từ lâu rồi!
Giờ thì hay rồi!
Thi Si tàn nhẫn hơn Tiêu Lâm tưởng tượng!
Thuốc nổ bọn chúng chôn sẵn sắp phát nổ, Tân phủ sắp xong đời!
"Đợi một chút! Binh phù là giả! Nếu cho nổ tung chỗ này, ông sẽ không thu được gì cả!"
Dù thế nào đi nữa, Tiêu Lâm đến giờ phút này cũng phải thò đầu ra! Trước tiên hãy cứu Tần phủ cái đã! Nếu chỗ này thành đống đổ nát, hắn chẳng phải sẽ có lỗi với Tân Bát Phương sao?
“Một tên cô gia thấp hèn như ngươi mà dám trêu đùa bổn vương?” Thi Si xua †ay, tiếng nổ liền dừng lại.
"Bốp!" Tần phu nhân lại tát Tiêu Lâm một cái: "Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy! Sự sống chết của Tần gia đang bị đe dọa! Sao ngươi còn dám nói bậy? Chuyện ngươi giết Tân Cối, ta còn chưa hỏi tội ngươi đâu! "
Sắc mặt Thi Sỉ lập tức thay đổi, quay đầu nhìn Tiêu Lâm: "Ngươi là kẻ đã giết Tân Cối?"