Chu Hành tức đến mức ruột gan đảo lộn! Hắn ta vô cùng tức tối!
Tân Phượng Uyển nương thân bên Tiêu Lâm chắc chẳn vô cùng khổ sở, vui cười trước mặt, nhưng sau lưng khóc thầm.
Không được! Hắn ta phải đưa Tân Phượng Uyển ra ngoài! Dù hôm nay hắn ta cướp Tân Phượng Uyển, ai dám ngăn cản hắn ta?
Hản ta là người của Chu thị, là hoàng thân quốc thích cao. quý nhất của Đại Ngụy hiện nay. Một Tiêu Lâm nho nhỏ dựa vào đâu có mỹ nhân mà người ở kinh thành ai cũng khao khát được có?
Tiêu Lâm cười lớn trong đám đông, lơ đãng liếc về phía hắn ta, ánh sáng trong mắt lạnh lẽo, giống như đầm nước sâu.
Chu Hành nhớ nhung thê tử của Tiêu Lâm, trong lòng Tiêu Lâm dâng lên lửa giận.
Chu Hành đang định nghênh ngang đi vào thì bị Thái thường tự Thiếu khanh Chu Minh chặn lại.
“Hành đệ, không được!”.
Chu Minh kéo hắn ta sang một bên, Chu Hành vừa ra khỏi ngục, không thể quang minh chính đại chọc vào Tiêu Lâm như vậy.
“Ngươi thả ta ra! Ai là đệ ngươi!”, Chu Hành lạnh nhạt quát. Chu Minh chỉ là nhánh bên của Chu thị, trong nhà chỉ có một góa phụ, dựa vào đâu ngang vai vế với hẳn?
Ha, gia cảnh của Chu Minh và Tiêu Lâm tương tự nhau, chỉ có một người mẹ già, gia đình không quyền không thế. Nếu không phải Chu thị cho Chu Minh cơm ăn, hắn ta có thể làm đến Thiếu khanh Tứ phẩm được sao?
“Chu Minh, đừng nói ngươi thấy mình đồng bệnh tương lân với Tiêu Lâm, nên đến Minh Nguyệt Lâu dự tiệc đấy chứ?”.
Sắc mặt của Chu Minh lập tức trở nên khó coi, hẳn ta không muốn có người nhắc lại chuyện cũ, hắn ta không muốn nhớ lại cuộc sống khó khăn thời quá khứ.
Chu Hành khinh thường liếc nhìn hẳn ta: “Ngươi ăn cơm của Chu thị lại đi dự tiệc của Tiêu Lâm? Đừng tưởng bây giờ ngươi nhìn giống con người, Chu thị có thể cho ngươi biến về làm con chó bất cứ lúc nào! Đừng gọi ta là Hành đệ! Ngươi không xứng!”.
Đường đường là mệnh quan triều đình mà phải khúm núm vâng dạ trước mặt Chu Hành.
Chu Minh tức giận nhưng chỉ có thể cúi đầu. Hắn ta đổi lời, nhẹ giọng nói: “Chu công tử hiểu lầm rồi, ta đến để thông báo, Chu vương phi muốn gặp công tử”.
Chu Minh vừa từ Vương phủ đến đây, Vương phi muốn thương lượng với Chu Hành về chuyện công chúa kén rể.
Vương phi Chu thị chính là thân cô cô của Chu Hành. Đây cũng là lý do Chu Hành kiêu căng như vậy. Ỷ vào Vương phi yêu thương mình, Chu Hành luôn tự cao tự đại, tự cho mình cao quý hơn người khác.
“Ừ, nhớ rõ, ta là công tử Chu gia, đừng có bắt quàng làm họ với ta", Chu Hành hiểu lầm Chu Minh mà không hề áy náy, ngược lại còn lạnh lùng nói: “Dù ngươi và Tiêu Lâm là cùng một loại người, có cho ngươi cũng không dám chơi cùng tên tạp nham đó!”.
Đây chẳng phải nói Chu Minh cũng là tạp nham à? Chu Minh sa sầm mặt, hẳn ta cản răng, đè nén lửa giận: “Chu công tử, đến gặp Vương phi trước đi”.
Chu Hành không cam lòng bỏ đi như vậy, hắn ta hừ một tiếng, quay đầu bổ sung một câu với nô lệ Côn Luân, đầy vẻ hung ác: “Các ngươi đừng có vào trong! Nơi đây không hoan nghênh các ngươi! Đại tiểu thư Tân gia ở đây, các ngươi vào trong là xúc phạm phương tôn”.
Hay lắm, một câu nói đã chĩa mũi dùi đến Tân Phượng Uyển và Tiêu Lâm.
Nô lệ Côn Luân đứng sững tại chỗ, không dám vào trong nửa bước, sợ làm liên lụy khiến bữa tiệc không thể tiếp tục.
Câu nói của Chu Hành tình cờ hợp ý Tân Phượng Uyển. Ăn cơm uống rượu cùng một chỗ với dân thường đã là tự hạ thấp thân phận, huống hồ là nô lệ Côn Luân! Những kẻ thấp kém nhất trong tầng lớp nô sao có thể vào nơi trang nhã?
Chu Hành vẫn được lòng nàng hơn, Tân Phượng Uyển nghĩ như vậy.
Lúc này, một giọng nói uy nghiêm và tang thương vang lên: “Tiêu hội nguyên đã có lời người đến là khách, vì sao không được vào? Đi cùng lão phu vào trong đi!”.
Chu Hành quay đầu lại, hết sức kinh ngạc.
Một giọt mồ hôi lăn xuống từ trên trán Chu Hành. Vừa rồi hắn ta thất lễ như vậy đã bị Văn giáo dụ nhìn thấy rồi sao? Tất cả đều tại Tiêu Lâm! Nếu không phải Tiêu Lâm, hẳn ta sẽ thất lễ vậy sao?
Trong lòng hắn ta kích động, dẫn đầu con cháu thế gia hành lễ: “Học sinh bái kiến Văn giáo dụ”.
Không chỉ có Văn Hàn, mà Dịch Quy của Côn Ngô Các, Đại tư nông Từ Thúc Bình cũng đã đến!
Chu Minh sửng sốt, hành lễ: “Hạ quan bái kiến Từ tư nông, Dịch công tử”.
Bọn họ đang trên đường đến dự tiệc thì tình cờ gặp nhau, thế là đi cùng nhau đến đây. Bọn họ vừa đến thì thấy Chu Hành đứng trước Minh Nguyệt Lâu tỏ ra ghét bỏ, chê bai, giống như Minh Nguyệt Lâu dơ bẩn lắm vậy.
Dân chúng từ trong ra ngoài Minh Nguyệt Lâu lập tức xôn xao.
Văn Hàn, Thái Đẩu làng văn của Đại Ngụy! Dịch Quy, đệ nhất phú gia công tử ở kinh thành!
Cho dù Từ Thúc Bình không có danh tiếng gì nhất cũng là một trong Cửu khanh!
“Thảo dân bái kiến Văn đại nhân, bái kiến Từ đại nhân, bái kiến công tử!".
Dân chúng cùng nhau hành lễ, thanh thế to lớn. Người chứng kiến đều chấn động, đủ để thấy địa vị của những người quyền quý cao thế nào.
Tân Phượng Uyển nương thân bên Tiêu Lâm chắc chẳn vô cùng khổ sở, vui cười trước mặt, nhưng sau lưng khóc thầm.
Không được! Hắn ta phải đưa Tân Phượng Uyển ra ngoài! Dù hôm nay hắn ta cướp Tân Phượng Uyển, ai dám ngăn cản hắn ta?
Hản ta là người của Chu thị, là hoàng thân quốc thích cao. quý nhất của Đại Ngụy hiện nay. Một Tiêu Lâm nho nhỏ dựa vào đâu có mỹ nhân mà người ở kinh thành ai cũng khao khát được có?
Tiêu Lâm cười lớn trong đám đông, lơ đãng liếc về phía hắn ta, ánh sáng trong mắt lạnh lẽo, giống như đầm nước sâu.
Chu Hành nhớ nhung thê tử của Tiêu Lâm, trong lòng Tiêu Lâm dâng lên lửa giận.
Chu Hành đang định nghênh ngang đi vào thì bị Thái thường tự Thiếu khanh Chu Minh chặn lại.
“Hành đệ, không được!”.
Chu Minh kéo hắn ta sang một bên, Chu Hành vừa ra khỏi ngục, không thể quang minh chính đại chọc vào Tiêu Lâm như vậy.
“Ngươi thả ta ra! Ai là đệ ngươi!”, Chu Hành lạnh nhạt quát. Chu Minh chỉ là nhánh bên của Chu thị, trong nhà chỉ có một góa phụ, dựa vào đâu ngang vai vế với hẳn?
Ha, gia cảnh của Chu Minh và Tiêu Lâm tương tự nhau, chỉ có một người mẹ già, gia đình không quyền không thế. Nếu không phải Chu thị cho Chu Minh cơm ăn, hắn ta có thể làm đến Thiếu khanh Tứ phẩm được sao?
“Chu Minh, đừng nói ngươi thấy mình đồng bệnh tương lân với Tiêu Lâm, nên đến Minh Nguyệt Lâu dự tiệc đấy chứ?”.
Sắc mặt của Chu Minh lập tức trở nên khó coi, hẳn ta không muốn có người nhắc lại chuyện cũ, hắn ta không muốn nhớ lại cuộc sống khó khăn thời quá khứ.
Chu Hành khinh thường liếc nhìn hẳn ta: “Ngươi ăn cơm của Chu thị lại đi dự tiệc của Tiêu Lâm? Đừng tưởng bây giờ ngươi nhìn giống con người, Chu thị có thể cho ngươi biến về làm con chó bất cứ lúc nào! Đừng gọi ta là Hành đệ! Ngươi không xứng!”.
Đường đường là mệnh quan triều đình mà phải khúm núm vâng dạ trước mặt Chu Hành.
Chu Minh tức giận nhưng chỉ có thể cúi đầu. Hắn ta đổi lời, nhẹ giọng nói: “Chu công tử hiểu lầm rồi, ta đến để thông báo, Chu vương phi muốn gặp công tử”.
Chu Minh vừa từ Vương phủ đến đây, Vương phi muốn thương lượng với Chu Hành về chuyện công chúa kén rể.
Vương phi Chu thị chính là thân cô cô của Chu Hành. Đây cũng là lý do Chu Hành kiêu căng như vậy. Ỷ vào Vương phi yêu thương mình, Chu Hành luôn tự cao tự đại, tự cho mình cao quý hơn người khác.
“Ừ, nhớ rõ, ta là công tử Chu gia, đừng có bắt quàng làm họ với ta", Chu Hành hiểu lầm Chu Minh mà không hề áy náy, ngược lại còn lạnh lùng nói: “Dù ngươi và Tiêu Lâm là cùng một loại người, có cho ngươi cũng không dám chơi cùng tên tạp nham đó!”.
Đây chẳng phải nói Chu Minh cũng là tạp nham à? Chu Minh sa sầm mặt, hẳn ta cản răng, đè nén lửa giận: “Chu công tử, đến gặp Vương phi trước đi”.
Chu Hành không cam lòng bỏ đi như vậy, hắn ta hừ một tiếng, quay đầu bổ sung một câu với nô lệ Côn Luân, đầy vẻ hung ác: “Các ngươi đừng có vào trong! Nơi đây không hoan nghênh các ngươi! Đại tiểu thư Tân gia ở đây, các ngươi vào trong là xúc phạm phương tôn”.
Hay lắm, một câu nói đã chĩa mũi dùi đến Tân Phượng Uyển và Tiêu Lâm.
Nô lệ Côn Luân đứng sững tại chỗ, không dám vào trong nửa bước, sợ làm liên lụy khiến bữa tiệc không thể tiếp tục.
Câu nói của Chu Hành tình cờ hợp ý Tân Phượng Uyển. Ăn cơm uống rượu cùng một chỗ với dân thường đã là tự hạ thấp thân phận, huống hồ là nô lệ Côn Luân! Những kẻ thấp kém nhất trong tầng lớp nô sao có thể vào nơi trang nhã?
Chu Hành vẫn được lòng nàng hơn, Tân Phượng Uyển nghĩ như vậy.
Lúc này, một giọng nói uy nghiêm và tang thương vang lên: “Tiêu hội nguyên đã có lời người đến là khách, vì sao không được vào? Đi cùng lão phu vào trong đi!”.
Chu Hành quay đầu lại, hết sức kinh ngạc.
Một giọt mồ hôi lăn xuống từ trên trán Chu Hành. Vừa rồi hắn ta thất lễ như vậy đã bị Văn giáo dụ nhìn thấy rồi sao? Tất cả đều tại Tiêu Lâm! Nếu không phải Tiêu Lâm, hẳn ta sẽ thất lễ vậy sao?
Trong lòng hắn ta kích động, dẫn đầu con cháu thế gia hành lễ: “Học sinh bái kiến Văn giáo dụ”.
Không chỉ có Văn Hàn, mà Dịch Quy của Côn Ngô Các, Đại tư nông Từ Thúc Bình cũng đã đến!
Chu Minh sửng sốt, hành lễ: “Hạ quan bái kiến Từ tư nông, Dịch công tử”.
Bọn họ đang trên đường đến dự tiệc thì tình cờ gặp nhau, thế là đi cùng nhau đến đây. Bọn họ vừa đến thì thấy Chu Hành đứng trước Minh Nguyệt Lâu tỏ ra ghét bỏ, chê bai, giống như Minh Nguyệt Lâu dơ bẩn lắm vậy.
Dân chúng từ trong ra ngoài Minh Nguyệt Lâu lập tức xôn xao.
Văn Hàn, Thái Đẩu làng văn của Đại Ngụy! Dịch Quy, đệ nhất phú gia công tử ở kinh thành!
Cho dù Từ Thúc Bình không có danh tiếng gì nhất cũng là một trong Cửu khanh!
“Thảo dân bái kiến Văn đại nhân, bái kiến Từ đại nhân, bái kiến công tử!".
Dân chúng cùng nhau hành lễ, thanh thế to lớn. Người chứng kiến đều chấn động, đủ để thấy địa vị của những người quyền quý cao thế nào.