Hắn lại không để cho nàng được như ý.
Hắn chưa làm gì cả, nàng đã khóc đến như vậy. Nàng chỉ cảm thấy hổ thẹn cho danh tiếng Tần đại tiểu thư mà thôi.
Nàng trắng trợn biểu lộ sự yêu thích đối với Chu Hành, sao không thấy hổ thẹn cho hẳn?
Tiêu Lâm không quan tâm, cười đáp: “Hóa ra ta thành hôn rồi, Tân lão phu nhân không nhắc thì ta cũng quên mất”.
“Cậu!”, Tân lão thái thái tức giận, thắng nhãi này quá khó dạy. Đúng lúc người hầu dâng roi da lên, Tân lão thái thái tức giận cầm roi, quất tới vùn vụt.
Quất mạnh đến mức như muốn quất Tiêu Lâm đứt làm hai.
Tân Nam nhảm mắt lại, cậu ta chưa từng chịu đòn roi, nhưng cũng biết sự lợi hại của nó. Roi này đánh xuống, tỷ phu sẽ sưng u một cục ngay lập tức, nửa tháng cũng không lành nổi.
“Vụt!", roi vang lên tiếng giòn giã, nhưng lại không đánh lên người Tiêu Lâm.
Hắn đứng thẳng người, đưa tay ra nắm chặt roi.
Mọi người kinh ngạc, sử dụng gia pháp mà Tiêu Lâm lại dám đưa tay chặn.
Chặn nghĩa là hắn không những không nhận lỗi mà còn không nhận Tần gia.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại tamlinh247.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ tamlinh247.vn để vào đọc truyện nhé
Một kẻ ở rể nho nhỏ, mới chỉ đỗ đầu kỳ thi Hương, tiền đồ sau này còn chưa rõ mà dám coi thường một nhà tướng.
Gương mặt Tần Phượng Uyển trảng bệch. Con người này. tâm tính cao hơn trời, giờ lại kiêu ngạo đến mức cho rằng hắn có thể trèo lên đầu Tân gia?
Không phải Tiêu Lâm coi thường Tân gia. Ở thời hiện đại, đây là bạo lực gia đình điển hình. Một người đàn ông như hắn lại để một bà già đánh được sao?
Roi quất làm tay trái Tiêu Lâm đau đớn. Hắn không đổi sắc mặt, túm lấy roi, nhìn chăm chăm Tần lão thái thái đang kinh ngạc: “Như lão phu nhân nói, ta đã thành hôn, nhưng Tiêu mỗ muốn hỏi, sau khi thành hôn mà còn chưa chạm vào tay của nương tử thì là thành hôn cái gì? Thành hôn chỗ nào?”.
Tiêu Lâm lưu luyến Minh Nguyệt Lâu là vì không có được. Tân Phượng Uyển, cho nên vì yêu sinh hận?
Đây là phản ứng đầu tiên của mọi người. Bọn họ khinh thường khịt mũi, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, không nhìn lại xem mình được bao nhiêu cân bao nhiêu lạng.
Tiêu Lâm cười nhạt trong lòng. Hắn không quan tâm có được chạm vào Tần Phượng Uyển hay không, nhưng Tần gia cứ luôn nhắc nhở hắn trách nhiệm của một cô gia, hắn thì lại không nhận được lợi ích mà một cô gia nên có, đúng là ức hiếp người quá đáng.
Một là để hẳn làm cô gia của Tân phủ một cách đàng hoàng, Tân Phượng Uyển cũng phải làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của một thê tử.
Không thì đừng có luôn miệng nhắc nhở hẳn là gì của Tân Phượng Uyển. Tân Phượng Uyển muốn thế nào cũng được, hắn không quan tâm. Hắn muốn sống vui vẻ thoải mái, Tân gia cũng đừng can thiệp.
Thế nhưng, Tân phủ chỉ muốn Tiêu Lâm làm một vị cô gia hữu danh vô thực, còn không được phép cản trở Tân Phượng Uyển mập mờ với người khác.
Tiêu Lâm tuổi trẻ trai tráng, nhiệt huyết nam nhi, chỗ nào. không có hoa thơm cỏ lạ, cần phải giữ mình trong sạch vì một người phụ nữ như Tân Phượng Uyển sao?
Chỉ riêng sự mập mờ giữa nàng và Chu Hành, nàng cũng xứng?
Mặc dù nàng khuynh quốc khuynh thành, nhưng nàng thanh cao làm giá, Tiêu Lâm vẫn không ưa.
Bây giờ Tiêu Lâm vang danh bên ngoài, ngoắc ngón tay là các cô nương nhào tới ngay, cô nào cũng dịu dàng đáng yêu, không tốt hơn Tân Phượng Uyển hay sao?
“Cho nên, ta đã làm gì sai?”, Tiêu Lâm lạnh lùng nhìn chäm chäm Tần lão phu nhân: “Bà nên quản lý cháu gái của bà cho tốt. Chuyện bưng trà rót nước cho người đàn ông khác. chắc còn nặng hơn tội hôm nay ta ra ngoài ăn bữa cơm nhỉ”.
Tân lão phu nhân ngẩn người. Tiêu Lâm lạnh lùng hạ giọng, đầy vẻ thờ ơ khinh bỉ: “Nếu Tân Phượng Uyển làm tốt bổn phận một thê tử, ta sẽ tự biết cách đối đãi. Nếu nàng ta không hiểu đạo làm thê, nàng ta có xứng đáng để ta làm điều gì vì nàng ta không? Nàng ta không thích ta, ta cũng không thích nàng ta. Tân gia đừng tự mình đa tình, nghĩ rằng Tiêu Lâm ta muốn có một nương tử như nàng ta”.
Tự mình đa tình…
Tự mình… đa tình…
Cụm từ này khiến Tân Phượng Uyển tức giận tột cùng.
Tân Phượng Uyển siết chặt nắm đấm, trước nay chỉ có Tiêu Lâm không xứng với nàng. Bây giờ trước mặt mọi người, hắn lại nói nàng không xứng với hắn!
Tiêu Lâm vung tay giật lấy roi, đánh mạnh xuống đất. Cùng lúc đó, mặt mũi của Tân phủ cũng mất sạch.
Tân lão phủ nhân có sóng gió gì chưa trải qua, nhưng Tiêu Lâm lại khiến bà ta giật mình.
Một người đáng ra phải quỳ rạp dưới đất, liên tục xin tha lại ăn nói hùng hồn như vậy! Không hề có chút khiếp sợ!
“Cậu… Láo xược!”, Tân lão phu nhân chưa từng thấy ai bất hiếu như vậy, bà ta tức đến mức hít thở không thông, lớn tiếng quát.