Đao gia quệt rượu bên miệng, xách đại đao đã đi cùng ông ta ba mươi năm lên vác trên vai, bước từng bước đến: “Thăng mập chết tiệt, ngươi chắc là ngươi muốn cướp người của ông chứ?”.
Dương Chư sửng sốt, quát lên: “Ông nói gì? Ông dám vô lễ với bản công tử như vậy?”.
Đao gia hung ác liếc nhìn hắn ta: “Ta nói sai rồi sao? Ngươi không mập?”.
“Ta..", Dương Chư tức giận đến mức thịt mỡ rung rung.
“Ngươi đã tìm tới tận cửa, ngươi nghĩ lát nữa các ngươi không chết?”.
Vô lý! Vô lý! Chưa có ai dám nói thẳng răng hẳn ta mập, huống hồ còn dám uy hiếp hẳn ta?
Ngón tay mập mạp của hẳn ta chỉ vào Đao gia, quát lên: “Chỉ là một kẻ lưu manh giặc cỏ, đúng là to gan bằng trời! Nơi đây năm dưới chân thiên tử, ông dám ra tay với †a?”.
“Cho nên, gọi ngươi là thăng mập chết tiệt là sai sao?”, Đao gia tự hỏi tự đáp, hoàn toàn không quan tâm Dương Chư đang nói gì. Ông ta liếm môi, thăng mập này đúng là nhiều lời.
“Ha ha!”. Dưới lầu, Tiêu Lâm không nhịn được cười ra tiếng. Ngụy Thanh và hai huynh đệ Tần gia không dám cười lớn tiếng, khổ sở nhịn cười.
Con cháu thế gia sửng sốt, bọn họ ít khi có giao thiệp với người giang hồ, bây giờ người giang hồ đã ngông cuồng đến mức này?
Đa số người giang hồ không ngông cuồng như Đao gia, hôm nay bọn họ chỉ xui xẻo gặp phải Đao gia mà thôi.
Đao gia liếm quanh môi, ông ta phun vỏ đậu phộng trong miệng lên mặt Dương Chư, nói với vẻ bất cần: “Ngươi nói ngươi là công tử, ngươi tên gì?”.
Dương Chư đứng thẳng lưng: “Bản công tử là con trai của Dương Lạc đứng đầu Cửu khanh trong Thái thường tự, ta tên…
“Ta đập chết ngươi!", Dương Chư còn chưa nói xong, lòng kiên nhẫn của Đao gia chỉ có ba giây, ông ta đạp Dương Chư ngã ra đất: “Hỏi ngươi tên gì, không hỏi cha ngươi!”.
Dương Chư bị đạp ngã, khóc lóc nói hết câu: “… Dương Chư…".
“Dương Chư? Dưỡng Trư? Nuôi lợn? Ồ? Ha ha ha!”, Đao. gia cười lớn, cái tên này đặt hay lắm, rất hình tượng!
“Ông..”, Dương Chư sắp rớt nước mắt. Xưa nay hắn ta vô cùng cao quý, giờ lại có kẻ gọi hẳn ta là lợn?
“Ha ha ha ha!”, Tiêu Lâm ở lầu một cười đến mức đau bụng. Ngụy Thanh nhịn cười mãi cũng không nhịn được nữa mà cười theo.
Rượu trên tay Tiêu Lâm vương vãi ra bàn. Tân Nam dở khóc dở cười, nhịn đến mức khốn khổ: “Tỷ phu, đừng cười nữa. Dương Chư mà có điều gì bất träc, chúng ta cũng không thoát khỏi liên can”.
Tiêu Lâm cười đến mức sắp trào nước mắt, mặt sắp chuột rút: “Thế à? Ha hai”.
Tân Nam bị hẳn chọc cho nhíu mày, cười thành tiếng: “Ha hat”.
Dương Chư đau nhức sống lưng, tiếng cười chói tai của đám Tiêu Lâm khiến Dương Chư cảm thấy mặt mũi mình mất sạch. Hản ta tức đến mức thịt trên mặt rung lên: “Người đâu, lên cho ta! Giết tên ngông cuồng to gan đó cho tai”.
“Ồ, muốn giết ta? Hôm nay ông đây sẽ dạy ngươi thế nào là quy tắc giang hồ!”, Đao gia chống nạnh cười điên cuồng. Ông ta hành tẩu giang hồ nhiều năm, con cháu nhà quyền quý. đều tránh ông ta mà đi, thằng mập này đúng là can đảm!
Con cháu thế gia đồng loạt rút kiếm, cùng lúc đó, hộ vệ của mỗi nhà bọn họ cũng ra trận.
“ÁI Đao gia sợ quái”, Đao gia bắt chước giọng điệu của Minh Nguyệt cô nương, khinh thường cầm đao nghênh chiến.
Một trận ác đấu khó tránh khỏi!
Trên lầu cuối cùng cũng đánh nhau!
Sát khí khuấy động không khí, ánh nến hắt bóng người lay động dữ dội.
Chưởng quỹ ngã sõng soài dưới đất hét lên với hộ vệ của Minh Nguyệt Lâu: “Còn ngây ra đó làm gì? Không mau đi ngăn cản!".
Minh Nguyệt Lâu có hộ vệ duy trì trật tự, nhưng chỉ có năm sáu người, muốn chặn cuộc ẩu đả này cũng lực bất tòng tâm.
Bọn họ giả vờ ở bên ngoài tay bắc loa, hét lên không hề có thành ý: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa”.
Hét xong thì không nói gì thêm, tình hình này mà còn ngăn cản cái gì, mạng mình quan trọng hơn.