Có lẽ Tiêu Hình trước kia sẽ sợ, nhưng Tiêu Lâm thì không.
Chu Hành đứng trên bục ngâm thơ, nói: “Tại hạ bất tài, mong mọi người khoan dung”.
Trong mắt người khác, sự khiêm tốn giả tạo của hắn ta là lễ nghi chu đáo, mọi người kích động nhìn Chu Hành, yên lặng đợi nghe hắn ta ngâm thơ.
“Quan thư – Vu Khiêm
Thư quyển đa tình tự cố nhân, thần hôn ưu nhạc mỗi tương thân.
Nhãn tiền trực hạ tam thiên tự, hung thứ toàn vô nhất điểm trần.
Hoạt thủy nguyên lưu tùy xử mãn, đông phong hoa liễu trục thời tân.
Kim yên ngọc lặc tầm phương khách, vị tín ngã lư biệt hữu xuân.”
(Dịch nghĩa:
Tình cảm với sách tựa cố nhân, sớm tối vui buồn đều có sách bên cạnh.
Đọc xong ba nghìn chữ trước mắt, trong lòng không còn tạp niệm.
Bao nhiêu ý tưởng dâng tràn, như hoa liễu đổi mới trong gió Đông.
Khách cưỡi ngựa xa hoa đi tìm hương thơm, không tin phòng sách sơ sài của ta lại có cảnh xuân khác.)
Bài thơ này khái quát lại một câu: “Ta” đọc sách không phải vì gì khác mà là để tu thân dưỡng tính, giới quyền quý không cảm nhận được cảnh tốt đẹp ở hiện thực, nhưng “ta” lại cảm nhận được mùa xuân trong sách.
Tư tưởng cao thượng, ý cảnh tươi đẹp.
Đào Văn Liễu là vì làm quan, còn Chu Hành biểu đạt không có dục vọng thế tục thì sẽ cương trực, chỉ có sách mới là bạn tốt.
“Hay! Không hổ danh là đệ nhất tài tử!”, mọi người đồng loạt vỗ tay, liên tục tán thưởng.
Tần Phượng Uyển vui vẻ, nhìn Chu Hành ở trên bục đầy sùng bái, không hề có sự dè dặt của tiểu thư nhà quan, chỉ có bộ dạng của một cô gái nhỏ.
“Chu Hành huynh, Đào mỗ bái phục. Cảnh giới tư tưởng của Chu huynh quá cao, Đào mỗ không thể với tới, ta tâm phục khẩu phục”.
Chu Hành đáp lễ, không hề kiêu ngạo đỡ Đào Văn Liễu dậy, ngược lại tán thưởng Đào Văn Liễu có tài.
Tư tưởng cao thượng, lòng dạ bao la, văn nhân sĩ tử ở đây đều tán dương. Người như vậy không hổ danh là đệ nhất tài tử ở kinh thành.
“Người tiếp theo”, cô gái chép thơ ở bên cạnh hạ bút, đứng dậy mỉm cười hô.
Mọi người nhìn nhau, thơ của Chu Hành vừa ra, bọn họ đã có phần sợ hãi. Bọn họ biết trình độ của mình còn thua xa Đào Văn Liễu, huống hồ là Chu Hành?
Lúc này nếu ai đứng ra, thất bại thì là tự rước lấy nhục, chi bằng yên ổn làm người xem. Tuy không thể rạng danh nhưng ít nhất còn giữ được mặt mũi.
Cô gái mãi không thấy ai đứng ra, mỉm cười nói: “Nếu không còn ai lên thì người thắng trong hội luận đạo lần này là Chu Hành công tử, các vị có ý kiến gì không?”.
Mọi người đều lắc đầu, không có ý kiến gì, luôn miệng khen ngợi Chu Hành.
Chu Hành khiêm tốn hành lễ cảm tạ người ở xung quanh, lại nhìn thấy trong đám đông có người mím môi, ý cười treo bên miệng, dường như có ý không phục.
Người này không phải người chồng không ra hồn của Tần Phượng Uyển đây sao? Một kẻ không có tài năng gì mà dám lỗ mãng trước mặt hắn ta?
Chu Hành vốn ghen tị với Tiêu Lâm vì cưới được Tần Phượng Uyển xinh đẹp như thiên tiên. Nay có cơ hội, nếu có thể khiến Tiêu Lâm mất hết danh dự thì hắn còn có địa vị gì trong lòng Tần Phượng Uyển.
Chu Hành khiêm tốn hành lễ với Tiêu Lâm, giọng nói không có vẻ gì giễu cợt: “Hóa ra Tiêu huynh ở đây. Mấy ngày trước Tiêu huynh vang danh kinh thành, sao hôm nay không lên đây để mọi người lĩnh giáo tài văn chương của huynh?”.
Mọi người lập tức dồn sự chú ý về phía Tiêu Lâm. Mấy ngày trước kinh thành đã xuất hiện tài tử nổi danh nào đó sao?
Bọn họ nhìn lại, đó là một gương mặt lạ, còn là con nhà nghèo. Mọi người mơ hồ hiểu được ẩn ý trong lời nói của Chu Hành. Chẳng phải người nổi danh gần đây chỉ có người ở rể Tần phủ đi thi nộp giấy trắng đó thôi sao?
Nhưng bọn họ chưa từng gặp người đó, chỉ đoán được đại khái, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, thi nhau khịt mũi khinh thường.
Chu Hành vô cùng đắc ý, nghĩ Tiêu Lâm sẽ không có gan bước lên.
Ngụy Thanh nhíu mày, nói: “Tiêu Lâm huynh, sợ là Chu Hành muốn lợi dụng huynh làm nền cho hắn ta. Chúng ta thực sự không đấu lại, đừng nên lên đó thì hơn. Kết quả thi Hương của huynh còn chưa công bố, không thể vì hội luận đạo lần này mà ảnh hưởng đến hình tượng của huynh ở triều đình”.
“Ổn thôi, đừng sợ”.
Ngụy Thanh sững sờ, Tiêu Lâm chỉ là một tú tài nho nhỏ, sao không sợ đệ nhất tài tử ở kinh thành?
Hắn ta kéo Tiêu Lâm, sốt ruột nói: “Ngày sau còn dài, quân tử tốt khoe xấu che, không tranh cường nhất thời”.
Tiêu Lâm vỗ vỗ tay Ngụy Thanh, ra hiệu bình tĩnh. Nếu kẻ địch đã chủ động tìm đến cửa, hắn cũng không có lý nào chùn bước. Huống hồ, Tần Phượng Uyển chỉ ở cách hắn mấy bước chân, sao có thể để cô gái này xem thường Tiêu gia được.
Tiêu Lâm nhảy vọt lên bục ngâm thơ: “Tài văn chương của Chu Hành huynh siêu phàm trác tuyệt, vừa hay Tiêu mỗ có một tác phẩm kém cỏi, mong mọi người chỉ giáo!”.