Ông trời ơi!
Đạt quan quý nhân há to miệng, kẻ không giữ thể diện cho Tần phủ nào chỉ có Tiêu Lâm, mà còn cả Từ Thúc Bình miệng lầm bầm liên tục kia!
Tân lão thái thái thở mạnh, tất cả nội tình đều bị nhìn thấu, loại chuyện này để lộ ra ngoài thật là xấu hổ.
Đạt quan quý nhân im như thóc. Dù sao đây cũng không phải dân chúng bình thường, bọn họ không dám xen vào quá nhiều, nhưng ánh mắt lại chứa đầy vẻ sâu xa. Tân Phượng Uyển chột dạ cúi đầu, cống sinh ở đây từng chứng kiến Tiêu Lâm và Chu Hành tranh chấp, ánh mắt của bọn họ đều là ngầm hiểu trong lòng.
Lần trước đuổi Tiêu Lâm ra khỏi Tân phủ là vì Tiêu Lâm nói chuyện phu thê trước mặt mọi người, khiến nô bộc trong phủ nghĩ rằng Tân Phượng Uyển thích Chu Hành nên mới đối xử với cô gia như vậy.
Trên đời không có tường nào không lọt gió. Lần này Tiêu Lâm không đến, mọi người cũng đoán được phần nào lý do. Chắc chản là vì Tân Phượng Uyển đã có người bên ngoài, Tân phủ còn ỷ thế hiếp người.
“Nhưng cậu ấy cũng không phải người nhỏ nhen, vậy vì sao cậu ấy lại không đến?”.
Nghĩ đến đó, Từ Thúc Bình vô cùng lo lắng cho Tiêu Lâm: “Đừng bảo cậu ấy xảy ra chuyện gì rồi chứ?”.
Thật là, đừng nói nữa! Tục ngữ có câu chuyện nhà không bều ra ngoài!
Tào Hành Chi ở bên thấy người Tân gia đều đã mặt mày xám xịt, bèn kéo Từ Thúc Bình đi: “Từ tư nông, ta và ông đi uống rượu!”.
“Không, ta vẫn chưa có câu trả lời. Ta đã hẹn trước với Tiêu Lâm, cậu ấy bị bệnh rồi chăng?”.
“Chắc là vậy, đi thôi, đi uống rượu”.
Tào Hành Chỉ kéo ông ta đi, thế mới đưa Từ Thúc Bình còn định hỏi tới cùng rời đi.
Ném đá dẫn đường, Từ Thúc Bình ném ra viên đá lớn làm tổn hại mặt mũi của Tân gia trước mặt mọi người, Tần lão thái thái không thể không lên tiếng: “Các vị, thật không dám giấu, hiện giờ trời thu lạnh giá, lại sắp vào đông, cô gia sức khỏe yếu, mắc bệnh phong hàn không dậy nổi, nên hôm nay mới vắng mặt, mong các vị khoan thứ”.
Cái cớ và lý do này tuy vô cùng miễn cưỡng, nhưng ít nhất cũng đưa ra một đường lui.
Mọi người gật đầu, mỗi người một câu xóa đi sự lúng túng mà Từ Thúc Bình mang lại, nếu không thì bữa cơm hôm nay sẽ nuốt không trôi.
“Tiêu hội nguyên tài hoa trác tuyệt, lại là văn nhân thư sinh, chưa từng luyện võ. Trời này lúc nóng lúc lạnh, đương nhiên cơ thể sẽ không chịu được”.
“Đúng vậy, hôm trước ta cũng bị phong hàn, cực kỳ khó chịu”.
“Uống rượu có thể xua cái lạnh, hôm nay Tân phủ nhiều món ngon rượu ngon, bọn ta không khách sáo nữa”.
“Đúng, không khách sáo nữa, ha ha hai”.
“Mời, mời”, Tân lão phu nhân nở nụ cười gượng gạo, bữa tiệc tiếp tục.
Mọi người nương theo đó mà hòa hoãn lại, nội tâm lại gào to thật xấu hổ, cực kỳ xấu hổ.
Tần Phượng Uyển tìm một lý do lặng lẽ rời tiệc. Ánh mắt của những cống sinh đó giống như kim chích khiến nàng ngồi không yên. Nàng nổi trận lôi đình ở phòng bên: “Tiêu Lâm đâu?”.
“Cô gia không có nhà, không thể mời được!
“Cái tên đó! Mời mẫu thân hắn đến đây cho ta!”, Tân Phượng Uyển đập bàn, làm A Hương sợ ngây người.
Tiêu phu nhân là mẫu thân của cô gia, cũng là trưởng bối của Tân Phượng Uyển, không thể đắc tội!
“Con trai vắng mặt, thân mẫu thế chỗ không phải rất bình thường sao? Đi maul”.
“Vâng, vâng…”.
Đại tiểu thư nổi trận lôi đình là chuyện chưa từng thấy, A Hương đành tuân lệnh mà đi.