Mục lục
Ở rể - Tiêu Lâm (Tác giả: Lục Tảo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nước mưa chảy dài trên mặt Tiêu Lâm khi hẳn rút thanh Thuần Quân ra, kiếm khí sắc bén khiến con ngựa càng tức giận hơn!

Bọn chúng muốn mượn một con ngựa để giết chết Tiêu Lâm, khiến thần không biết quỷ không hay?

Mơ đi!

Một thứ súc sinh như vậy có thể giết được hắn sao?

Con ngựa chạy tới, Tiêu Lâm vung kiếm! Nhằm vào đầu con ngựa!

"Hfiiil"

Con ngựa nhảy lên không trung và vọt qua đầu hẳn!

Thanh kiếm Thuần Quân có kiếm khí sắc bén, giống như ngọn đuốc cuối thu.

Ở Hoa Hạ, truyền thuyết kể rằng khi tạo ra thanh kiếm Thuần Quân, Lôi Công rèn sắt, Vũ Nương đổ nước, Giao Long giữ lò, Thiên Đế xúc than. Sau khi thanh

kiếm được hoàn thành, các vị thần trở về trời.

Nguy Vô Lý đặt tên thanh kiếm này là Thuần Quân, có lẽ vì đây là thanh kiếm tốn nhiều công sức nhất để tạo ra.

Sức mạnh của Thuần Quân là vô song, ngay khi con ngựa tấn công lần thứ hai, Tiêu Lâm đã chém mạnh vào đầu nó!

Máu phun trào! Cùng với cơn mưa, nó bắn tung tóe khắp cơ thể Tiêu Lâm! Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng Thuần Quân!

Độ sắc bén của thanh kiếm này thực sự khiến Tiêu Lâm kinh ngạc!

Da thịt của một con ngựa khoẻ mạnh dễ dàng bị nó cắt xẻ!

"Hiiii!!!"

Con ngựa rít lên và ngã xuống đất, Tiêu Lâm lùi lại hai bước mà trong lòng đau như cắt, một triệu lượng cứ vậy mà tan biến vào hư không.

Con ngựa vùng vẫy và nhào lộn trong bùn, đau đớn đến đáng thương, đôi mắt hiện lên vẻ tức giận và cầu xin.

Tiêu Lâm không chịu nổi nên vung thanh Thuần Quân và chém thêm một đường nữa, để con ngựa ra đi nhẹ nhàng hơn: "Ta và ngươi đều bị kẻ khác hãm hại. Mong ngươi được siêu thoát đến nơi tốt đẹp hơn".

Đôi mắt của con ngựa tối sầm lại nhìn Tiêu Lâm lần cuối, tựa hồ luyến tiếc, tựa hồ không cam tâm.

Tiêu Lâm đau lòng quay đầu đi không nhìn nữa. "Hay lắm, hay lắm, hay lắm!"

Lúc này, bên cạnh có người vỗ tay: "Con ngựa này đáng giá ngàn vàng, vậy mà Tiêu Hội nguyên lại hào phóng đến mức thẳng tay giết nó! Đây đúng là coi tiền như cỏ rác!"

Tiêu Lâm quay người lại, gã đàn ông đội mũ tre, mặc áo tơi, hai tay khoanh trước ngực, chắc hẳn đã theo dõi Tiêu Lâm từ rất lâu. Tiêu Lâm không nhìn rõ †ướng mạo của lão ta, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy những sợi tóc bạc. Gã đàn ông này tuy đã già nhưng cơ bắp cuồn cuộn và thân hình cao lớn dị thường.

Người xưa luôn thích xuất hiện theo những cách kỳ lạ như thế này, như thể họ có thể khiến mình trông giống một cao nhân vậy!

Tiêu Lâm lau nước mưa trên mặt, gã đàn ông từng bước một bước tới gần, bước chân mạnh mẽ khiến nước bùn bắn ra xung quanh.

"Tiêu Lâm, ngựa của ngươi làm hỏng ruộng của ta, ngươi muốn đền thế nào?" "Còn ông muốn thế nào?" Tiêu Lâm lạnh lùng hỏi ngược lại.

“Lấy mạng của ngươi đền thì sao?", gã đàn ông tay không bước từng bước về phía trước.

"Trước đây có phải ông cũng giết Dịch Vô Lý bằng cách tương tự không?”

Nghe thấy cái tên này, gã đàn ông cười khúc khích: “Không ngờ vẫn còn có một người trẻ tuổi như vậy nhớ đến lão ta”.

Vì Dịch Vô Lý giỏi rèn kiếm nên còn được gọi là "Kiếm Tông" vào thời nhà Ngụy.

Kiếm Tông mà mọi người ngưỡng mộ chết trong tay mình, điều đó khiến gã đàn ông này vô cùng kiêu ngạo: “Không phải ta nặng tay, chỉ là cổ lão quá mảnh khảnh thôi”.

"???"

Tiêu Lâm nghiêng đầu nói: "Mọi người sinh ra đều bình đẳng, chỉ sợ cổ của ông cũng mảnh khảnh như vậy mà thôi".

Sinh ra bình đằng sao? Khuôn mặt dưới chiếc mũ tre run lên, như đang cố nhịn cười: “Đây là trò đùa nực cười nhất mà ta từng nghe. Lần đầu tiên ta nghe được là từ miệng Dịch Vô Ly. Lần đó, cũng là ở đây, vào một ngày mưa như vậy".

"Nực cười?" Tiêu Lâm khinh thường nhìn gã đàn ông một cái: "Vậy ông giết ông ấy như thế nào?"

“Cũng không có gì, cứ dìm lão xuống ruộng nhiều lần là lão chết ngắc", giọng gã đàn ông khàn khàn theo tuổi tác, sau đó lão ta cười hi hi, nói:“Đã lâu rồi không nhận nhiệm vụ, tiểu tử, ngươi có lời trăng trối nào không?”

“Có đó, lão nói...” gã đàn ông lúc này chỉ cách Tiêu Lâm ba bước:“Nhân sinh tự cổ ai mà chẳng phải chết...”

“Giữ lòng trung thành", Tiêu Lâm lạnh lùng nói: “lịch sử sẽ khắc ghi”.

Có thể tưởng tượng được, Dịch Vô Lý đã biết trước mình chắc chắn sẽ mất mạng vào đêm hôm đó.

"Sao ngươi biết?" gã đàn ông giật mình, đêm đó rõ ràng chỉ có lão ta và Dịch Vô Lý.

“Còn ông có lời trăng trối cuối cùng nào không?” Tiêu Lâm nâng thanh Thuần Quân lên, chỉ vào gã đàn ông.

"Ha ha ha, ngươi quả nhiên là một tên tiểu tử kiêu ngạo!" gã đàn ông cười lớn, "Ngươi không biết quy tắc của lữ khách giang hồ sao? À, ngươi là học giả, không biết cũng không có gì lạ”.

Nếu người khác dùng tay không thì bản thân không được sử dụng vũ khí, nếu không thì sẽ bị mọi người coi thường.

Đối phương không có kiếm, nhưng Tiêu Lâm lại có kiếm. Tuy nhiên, chỉ có kẻ ngốc mới vứt kiếm sang một bên rồi đánh nhau với lão già này.

"Ông già, ông cho rằng trông ta giống người sẽ tuân theo quy tắc sao?" Tiêu Lâm bình tĩnh nói: "Ta chỉ tuân theo quy tắc của chính mình".

"Vậy quy tắc của ngươi là gì?"

“Ta sao?” Tiêu Lâm nhướng mày, nghiêng đầu: “Quy tắc của ta là không tuân theo quy tắc nào hết".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK