Tân Phượng Uyển không dám tin: “Có phải bọn họ bị thương hồ đồ rồi không, nên mới nói lời như vậy?”.
Đầy tớ khó xử lắc đầu: “Bọn họ đang được đại phu điều trị, trông có vẻ rất tỉnh táo”.
Tần Phượng Uyển không tin.
Nàng không chỉ không tin, nàng còn nghỉ ngờ hai người này bị Tiêu Lâm mua chuộc.
“Ta đích thân hỏi xem!”, Tân Phượng Uyển nâng góc váy lên, ra lệnh: “Trông coi cô gia, đừng để tên đó chạy mất”.
Nàng quay đầu căm hận liếc nhìn Tiêu Lâm, Tiêu Lâm không tiếp nhận lời cầu hòa của nàng, sự tự tôn cao quý của nàng càng tụt dốc.
Thù mới hận cũ đè nén trong lòng, nàng không tìm ra lý do để định tội hắn, nàng không cam tâm!
Tiếc là nguyện vọng của Tân Phượng Uyển đã tan vỡ.
Hai người còn sống đã nói ra quá trình mọi chuyện. Những ky binh kia mạnh mẽ điên cuồng, Tân Phượng Uyển nghe mà run sợ. Mặc dù nàng không ở đó nhưng vẫn có thể tưởng tượng được trận chiến thảm liệt.
Phủ tướng nhấn mạnh, nếu không phải cuối cùng cô gia triệu tập nô lệ Côn Luân chống đỡ đến khi cứu binh của Hoàng đế tới, e rằng bọn họ đã mất mạng, đại công tử cũng sẽ không sống sót được.
Bệ hạ đã tham dự vào chuyện này sao?
“Có phải các ngươi bị Tiêu Lâm mua chuộc rồi không?”.
Tần Phượng Uyển nghiến răng, nàng không tin chỉ có Tiêu Lâm an toàn rút lui, những người khác đều bị thương.
Nếu đây là sự thật… Tâm trí của Tiêu Lâm phải cao đến mức nào?
Huynh trưởng cũng không thể bình an vô sự trong trận chiến thảm liệt như vậy, thế mà hăn làm được?
“Tiểu thư, bọn ta là người của Tần phủ, sao lại nói dối tiểu thư?”, hai phủ tướng bị nàng nói như vậy lập tức cảm thấy vô cùng nhục nhã.
“Các ngươi không bảo vệ được huynh trưởng, vô dụng như vậy, đợi xử trí đi!".
Tần Phượng Uyển tức giận quay người đi, hai người phủ tướng nhìn nhau lắc đầu, bọn họ thật sự tận lực rồi…
Tần Phượng Uyển không nổi giận vì phủ tướng vô dụng, nàng nổi giận là vì Tiêu Lâm biểu hiện tốt hơn huynh trưởng mình.
Trong lòng nàng không phục.
Trước kia, nàng cảm thấy Tiêu Lâm là thư sinh văn nhã, có chút tài hoa, nhưng không để làm gì.
Nay hắn vừa giỏi văn vừa giỏi võ, ưu tú hơn văn nhân nhã sĩ kia nhiều. Nếu hắn được trạng nguyên, trở thành người trong triều, đừng nói là nàng, tìm một người công chúa cao quý cũng dư sức.
Nàng không khỏi… dao động trong lòng.
Tần Phượng Uyển tim đập thình thịch, lập tức dừng nghĩ, thật xấu hổ… hắn là người ở rể!
Tân Phượng Uyển ý thức được mình không đúng, tự lẩm bẩm lừa mình dối người: “Giả thôi, chắc chắn hai người này bị mua chuộc rồi”.
Nàng giậm chân, giỏi văn giỏi võ thì sao, không quyền không thế, chung quy cũng không xứng với nàng!
Mùi thuốc lan tràn trong Tần phủ, mọi người bận rộn đến ngày hôm sau, trông coi Tân Phong suốt đêm.
Không ai dám nhắm mắt, trong phủ chỉ có Tiêu Lâm ngủ yên một đêm.
Lúc hắn mở mắt ra, ánh sáng chói mắt chiếu vào phòng. Hắn ngáp một cái, vừa mở mắt ra đã bị một vòng người trước mắt làm giật mình.
Mười nô bộc đang vâng lệnh trông chừng hắn, hai mắt ai cũng có quầng thâm, sắc mặt u ám, đứng không vững, xem ra là cả đêm không chợp mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện tamlinh247. Vào google gõ: Truyen tamlinh247 để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
.zoflhtes7::before{content:attr(ksphydoqar);}.lhagsfmn3::before{content:attr(isxeqayomn);}img{max-width: 100%;}