Tần lão thái thái đang đợi cháu gái về, nghe thấy tiếng động liền chống nạng đi ra: "Uyển Nhi, sao cháu lại về muộn thế?"
Tân Phượng Uyển quay đầu lại, tóc tai rối bù khiến Tần lão thái thái sợ hú vía.
Nàng đang định khóc lóc với bà nội, nhưng sau chuyến cưỡi ngựa kinh hoàng ban nãy, nàng không nhịn được “ọc” một tiếng, nôn ra khắp người Tân lão thái thái.
Tần lão thái thái không kịp né, cả người từ đầu đến chân đều bẩn thỉu, chua chát vì bãi nôn của Tân Phượng Uyển.
"Phượng Uyển, cháu..." Tân lão thái thái nhắm chặt mắt, định trách nàng nhưng sau cùng lại thôi, dù gì cũng là cháu gái ruột của bà ta kia mài!
"Ôi trời!" Xuân Minh thấy vậy lại vội vàng gọi người tới dọn dẹp, Tần phủ lại bận rộn một phen.
Đêm khuya kinh thành cực kỳ yên tĩnh, mưa lộp độp rơi trên mái nhà.
Ở Đại Nguy không có lệnh giới nghiêm và mọi người được phép di chuyển vào ban đêm. Nhưng vào giờ này, thực sự rất ít người đi lại ngoài đường.
Tiêu Lâm tỉnh thần sảng khoái đi qua những con phố vắng vẻ của kinh thành, Bạch Khởi và Mông Ngạo đi theo phía sau.
Khi còn ở thôn Ám Uyên, Mông Ngạo và Bạch Khởi rất thân thiết, hai người họ đã cùng nhau lớn lên.
Sau khi Bạch Khởi trở thành hộ vệ, Mông Ngạo rất ngưỡng mộ bạn mình. Hắn cũng không ngờ mình lại có thể nhanh chóng thoát khỏi thôn Ám Uyên và cùng Bạch Khởi đi theo một chủ nhân.
"Bạch huynh, sao chủ nhân lại vui vẻ như vậy?"
“Có lẽ là do mới bỏ vợ”.
Bạch Khởi đi theo Tiêu Lâm lâu như vậy, đương nhiên trong lòng cũng lý giải được tâm tình của chủ nhân.
“Hả?", Mông Ngạo còn trẻ, có lẽ mới hai mươi. Hắn vẫn luôn mơ ước có một người vợ xinh đẹp cho nên đương nhiên không thể hiểu nổi diễn biến tâm lý của Tiêu Lâm.
Hai người đang trò chuyện, Tiêu Lâm ở phía trước vui vẻ đến mức như muốn bay lên. Hôm nay chỉnh đốn được Tần Phượng Uyển một phen khiến tâm trạng
hắn vô cùng vui vẻ!
Nghĩ đến cảnh đầu nàng điên cuồng lắc lư như muốn rụng xuống ban nãy, Tiêu Lâm bật cười thành tiếng.
Lúc này trên người Tiêu Lâm vẫn còn phảng phất hương thơm của nàng. Con ngựa ngửi thấy mùi này, dần dần trở nên kích động.
Bốn vó ngựa gõ lộp cộp trên mặt đất, Mông Ngạo đang định chính thức bái kiến chủ nhân thì con Hãn Huyết Bảo Mã đột nhiên tăng tốc chạy điên cuồng!
Không hay rồi!
Bạch Khởi và Mông Ngạo đều kinh ngạc.
Con ngựa đã điên cuồng phóng đi dưới màn mưa, không để lại dấu vết! "Đuổi theo!" Bạch Khởi kinh hãi kêu lên.
"val"
Hai người thúc ngựa đuổi theo.
Mưa rơi càng nặng hạt, trong mưa Tiêu Lâm thậm chí không nhìn thấy đường phía trước!
Con ngựa chạy như điên, Tiêu Lâm nắm chặt dây cương, chỉ cần buông tay ra, hắn sẽ bị văng ra ngoài ngay lập tức!
Bị văng ra với tốc độ như vậy sẽ gây thương tích tương tự như một vụ tai nạn
ô tôi
Con ngựa này điên rồi! Tiêu Lâm không dám buông ra, bám chặt vào lưng ngựal
Phía Nam thành! Trong đêm, hắn mơ hồ nhận ra đây là phía Nam thành! Trong lòng hắn đột nhiên có một loại dự cảm không lành!
Mùi thơm càng ngày càng nồng, giống với mùi thơm trên quần áo của Tân Phượng Uyển!
Con ngựa lao vút đi tới một cánh đồng lúa. Những thứ phải tới thì làm gì cũng không tránh khỏi! Tiêu Lâm cau mày, nơi này rất xa trung tâm, đúng là tính toán chu toàn.
Vừa rồi mùi hương giống như trên người Tần Phượng Uyển khiến con ngựa bồn chồn, rồi phi đến tận đây như phát dại!
Trên cánh đồng lúa có mùi giống như mùi của Tần Phượng Uyển. Nếu suy đoán là đúng thì chắc chắn có kẻ đã cố tình làm việc này. Tân Phượng Uyển mất não như vậy, Tân phủ chắc chắn có nội gián! "Hiiiil"
Mùi thơm càng lúc càng nồng, con ngựa càng cáu kỉnh, hai vó trước đột nhiên vùng dậy, hất Tiêu Lâm ngã xuống đất.
Tiêu Lâm lật người đáp xuống ruộng lúa. Vụ thu hoạch mùa thu vừa kết thúc, trên đồng chỉ còn sót lại rơm rạ. Cũng may là hắn lật người kịp thời, nếu không gốc rạ có thể đã chọc thẳng vào mắt hắn!
Tiêu Lâm ôm thanh Thuần Quân, con ngựa trở nên bồn chồn, nó quay lại và chạy về phía Tiêu Lâm! . truyện kiếm hiệp hay
Con Hãn Huyết Bảo Mã cao chưa tới mét rưỡi nhưng nặng cả tấn!
Nếu Tiêu Lâm bị giãm đạp dưới một sức nặng như vậy, xương ức và hộp sọ của hắn sẽ vỡ vụn và hắn sẽ chết ngay lập tức!
Tiêu Lâm né sang một bên, con ngựa nhảy lên không trung khiến bùn và nước bắn tung tóe!
"Híiiil" Nó hí lên một tiếng dài và cao, con ngươi to đen láy đầy giận dữ! Con ngựa này đã phát điên rồi!
Tân Phượng Uyển quay đầu lại, tóc tai rối bù khiến Tần lão thái thái sợ hú vía.
Nàng đang định khóc lóc với bà nội, nhưng sau chuyến cưỡi ngựa kinh hoàng ban nãy, nàng không nhịn được “ọc” một tiếng, nôn ra khắp người Tân lão thái thái.
Tần lão thái thái không kịp né, cả người từ đầu đến chân đều bẩn thỉu, chua chát vì bãi nôn của Tân Phượng Uyển.
"Phượng Uyển, cháu..." Tân lão thái thái nhắm chặt mắt, định trách nàng nhưng sau cùng lại thôi, dù gì cũng là cháu gái ruột của bà ta kia mài!
"Ôi trời!" Xuân Minh thấy vậy lại vội vàng gọi người tới dọn dẹp, Tần phủ lại bận rộn một phen.
Đêm khuya kinh thành cực kỳ yên tĩnh, mưa lộp độp rơi trên mái nhà.
Ở Đại Nguy không có lệnh giới nghiêm và mọi người được phép di chuyển vào ban đêm. Nhưng vào giờ này, thực sự rất ít người đi lại ngoài đường.
Tiêu Lâm tỉnh thần sảng khoái đi qua những con phố vắng vẻ của kinh thành, Bạch Khởi và Mông Ngạo đi theo phía sau.
Khi còn ở thôn Ám Uyên, Mông Ngạo và Bạch Khởi rất thân thiết, hai người họ đã cùng nhau lớn lên.
Sau khi Bạch Khởi trở thành hộ vệ, Mông Ngạo rất ngưỡng mộ bạn mình. Hắn cũng không ngờ mình lại có thể nhanh chóng thoát khỏi thôn Ám Uyên và cùng Bạch Khởi đi theo một chủ nhân.
"Bạch huynh, sao chủ nhân lại vui vẻ như vậy?"
“Có lẽ là do mới bỏ vợ”.
Bạch Khởi đi theo Tiêu Lâm lâu như vậy, đương nhiên trong lòng cũng lý giải được tâm tình của chủ nhân.
“Hả?", Mông Ngạo còn trẻ, có lẽ mới hai mươi. Hắn vẫn luôn mơ ước có một người vợ xinh đẹp cho nên đương nhiên không thể hiểu nổi diễn biến tâm lý của Tiêu Lâm.
Hai người đang trò chuyện, Tiêu Lâm ở phía trước vui vẻ đến mức như muốn bay lên. Hôm nay chỉnh đốn được Tần Phượng Uyển một phen khiến tâm trạng
hắn vô cùng vui vẻ!
Nghĩ đến cảnh đầu nàng điên cuồng lắc lư như muốn rụng xuống ban nãy, Tiêu Lâm bật cười thành tiếng.
Lúc này trên người Tiêu Lâm vẫn còn phảng phất hương thơm của nàng. Con ngựa ngửi thấy mùi này, dần dần trở nên kích động.
Bốn vó ngựa gõ lộp cộp trên mặt đất, Mông Ngạo đang định chính thức bái kiến chủ nhân thì con Hãn Huyết Bảo Mã đột nhiên tăng tốc chạy điên cuồng!
Không hay rồi!
Bạch Khởi và Mông Ngạo đều kinh ngạc.
Con ngựa đã điên cuồng phóng đi dưới màn mưa, không để lại dấu vết! "Đuổi theo!" Bạch Khởi kinh hãi kêu lên.
"val"
Hai người thúc ngựa đuổi theo.
Mưa rơi càng nặng hạt, trong mưa Tiêu Lâm thậm chí không nhìn thấy đường phía trước!
Con ngựa chạy như điên, Tiêu Lâm nắm chặt dây cương, chỉ cần buông tay ra, hắn sẽ bị văng ra ngoài ngay lập tức!
Bị văng ra với tốc độ như vậy sẽ gây thương tích tương tự như một vụ tai nạn
ô tôi
Con ngựa này điên rồi! Tiêu Lâm không dám buông ra, bám chặt vào lưng ngựal
Phía Nam thành! Trong đêm, hắn mơ hồ nhận ra đây là phía Nam thành! Trong lòng hắn đột nhiên có một loại dự cảm không lành!
Mùi thơm càng ngày càng nồng, giống với mùi thơm trên quần áo của Tân Phượng Uyển!
Con ngựa lao vút đi tới một cánh đồng lúa. Những thứ phải tới thì làm gì cũng không tránh khỏi! Tiêu Lâm cau mày, nơi này rất xa trung tâm, đúng là tính toán chu toàn.
Vừa rồi mùi hương giống như trên người Tần Phượng Uyển khiến con ngựa bồn chồn, rồi phi đến tận đây như phát dại!
Trên cánh đồng lúa có mùi giống như mùi của Tần Phượng Uyển. Nếu suy đoán là đúng thì chắc chắn có kẻ đã cố tình làm việc này. Tân Phượng Uyển mất não như vậy, Tân phủ chắc chắn có nội gián! "Hiiiil"
Mùi thơm càng lúc càng nồng, con ngựa càng cáu kỉnh, hai vó trước đột nhiên vùng dậy, hất Tiêu Lâm ngã xuống đất.
Tiêu Lâm lật người đáp xuống ruộng lúa. Vụ thu hoạch mùa thu vừa kết thúc, trên đồng chỉ còn sót lại rơm rạ. Cũng may là hắn lật người kịp thời, nếu không gốc rạ có thể đã chọc thẳng vào mắt hắn!
Tiêu Lâm ôm thanh Thuần Quân, con ngựa trở nên bồn chồn, nó quay lại và chạy về phía Tiêu Lâm! . truyện kiếm hiệp hay
Con Hãn Huyết Bảo Mã cao chưa tới mét rưỡi nhưng nặng cả tấn!
Nếu Tiêu Lâm bị giãm đạp dưới một sức nặng như vậy, xương ức và hộp sọ của hắn sẽ vỡ vụn và hắn sẽ chết ngay lập tức!
Tiêu Lâm né sang một bên, con ngựa nhảy lên không trung khiến bùn và nước bắn tung tóe!
"Híiiil" Nó hí lên một tiếng dài và cao, con ngươi to đen láy đầy giận dữ! Con ngựa này đã phát điên rồi!