Trong số nô lệ Côn Luân, ngoài mười một người của Bạch Khởi còn có những nô lệ Côn Luân khác cũng lục tục kéo đến.
Minh Nguyệt Lâu lúc này đầy tiếng nói cười, tiếng mọi người chúc rượu nhau, tiếng cụng ly. Người thì ăn uống ngon lành, người thì vui vẻ uống rượu, đám trẻ con cũng vui đùa xung quanh. Minh Nguyệt Lâu bình thường nho nhã thanh cao lúc này lại giống như một thành phố náo nhiệt.
Đây mới đúng là tiệc chứ.
Trong bữa tiệc của Tân phủ, mọi người đều chìm đảm trong suy nghĩ cá nhân, có lúc còn đấu khẩu trì triết lẫn nhau, bữa tiệc như vậy chẳng có chút ý nghĩa nào.
Có rất nhiều người đến nâng cốc chúc mừng Tiêu Lâm và Tân Phượng Uyển, hôm nay mọi người hòa hợp đến lạ thường, không còn ai gọi Tân Phượng Uyển là Tân đại tiểu thư nữa mà mọi người đều gọi là Tiêu phu nhân.
Tiêu Lâm ở rể Tần phủ thì hẳn phải là cô gia nhà họ Tân, còn nàng sao có thể là Tiêu phu nhân?
Tân Phượng Uyển khó chịu yêu cầu mọi người sửa lại cách xưng hô, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo: "Gọi ta là Tân đại tiểu thư là được rồi".
Những người bị Tân Phượng Uyển chỉnh đốn đều tỏ ra bối rối, nhưng Tiêu Lâm cũng chẳng để tâm bởi Tân Phượng Uyển không xứng đáng làm Tiêu phu nhân.
Tiêu Lâm vẫn chừa lại một chỗ trống. Nhưng người đó không đến.
Khi Tiêu Lâm an toàn từ thôn Ám Uyên trở về, bà Tiêu đã đưa cho hắn bức thư từ công chúa Đại Đồng. Tiêu Lâm là một chuyên gia hàng đầu trong việc giám định thư pháp và hội họa ở bảo tàng. Chữ viết trên tờ giấy có nét bút mạnh mẽ, nét chữ cứng cáp, nét mực nhuận đều mà lại có chiều sâu.
Chắc hẳn nó được viết bởi một người cực kỳ thành thạo. thư pháp.
Mực trên giấy có mùi thơm, lại còn là loại mực có chất lượng cao nhất.
Người báo tin nhất định là một người giàu có, nhìn nét chữ thì rất có thể người này là phụ nữ.
Trên tờ giấy viết những lời chân thành và lo lắng, bên trong đều ẩn chứa sự quan tâm và bảo vệ dành cho Tiêu Lâm.
Ở Đại Nguy này lại có người phụ nữ nào quan tâm đến hắn nhiều như vậy sao?
Chẳng lế là một cô gái quý tộc nào đó ngưỡng mộ tài năng của hẳn?
Tiêu Lâm vốn tưởng rằng hôm nay người đó sẽ tới nên đặc biệt chừa lại một chỗ. Quan tâm Tiêu Lâm như vậy nhưng người này lại tránh mặt hẳn, chẳng lế là vì thân phận của cô ấy không tiện xuất hiện ở bên ngoài sao?
Tiêu Lâm cảm thấy vui mừng, hẳn cất lá thư này vào tay áo. Tấm lòng của người khác đương nhiên hắn sẽ trân trọng.
Minh Nguyệt Lâu ồn ào cả một ngày, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại khi đêm xuống.
Mọi người tham dự bữa tiệc khi rời đi đều được phát cho một phần mì mang về, Tiêu Lâm nói đây là loại mì do chính nhà họ Tiêu sáng chế ra cho mọi người ăn thử.
Được ăn được nói lại được gói mang về nên ai ai cũng vui vẻ nhận lấy.
"Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến", Tiêu Lâm hành lễ với Văn giáo dụ, Dịch Quy và Từ Thúc Bình.
Văn giáo dụ mỉm cười hiền từ, nắm chặt lấy tay hắn. Ông †a yêu quý học sinh này như vậy, sao có thể không tới mừng của hắn?
Cho dù Tiêu Lâm không đề cập đến việc mình đã giúp khôi phục hệ thống bảo vệ nhân tài thì Văn Hàn cũng biết đó chắc chản là công lao của Tiêu Lâm.
“Cẩn thận", bàn tay khô gầy mà ấm áp của Văn Hàn nằm lấy tay Tiêu Lâm, giống như một người cha già trò chuyện với con trai mình.
Hãy cẩn thận với đám người trong phe phái Nguy giám quốc.
Dịch Quy và Từ Thúc Bình cũng đồng loạt gật đầu, vẻ mặt cũng nghiêm trang không kém.
Những người thuộc phe phái Ngụy giám quốc sẽ không dễ dàng buông tha Tiêu Lâm. Mất đi trận doanh của Kiếm S¡ có nghĩa là những cao thủ kiếm thuật bao nhiêu năm nay bọn
chúng dày công bồi dưỡng đã rơi vào tay hoàng thượng.
Ba người đồng thời tới đây, đều trịnh trọng nói với Tiêu Lâm: Hãy cẩn thận!
Chắc chản phải cẩn trọng hơn cả lúc trước!
Chắc chẵn phải sống được tới kỳ thi Đình!
Minh Nguyệt Lâu lúc này đầy tiếng nói cười, tiếng mọi người chúc rượu nhau, tiếng cụng ly. Người thì ăn uống ngon lành, người thì vui vẻ uống rượu, đám trẻ con cũng vui đùa xung quanh. Minh Nguyệt Lâu bình thường nho nhã thanh cao lúc này lại giống như một thành phố náo nhiệt.
Đây mới đúng là tiệc chứ.
Trong bữa tiệc của Tân phủ, mọi người đều chìm đảm trong suy nghĩ cá nhân, có lúc còn đấu khẩu trì triết lẫn nhau, bữa tiệc như vậy chẳng có chút ý nghĩa nào.
Có rất nhiều người đến nâng cốc chúc mừng Tiêu Lâm và Tân Phượng Uyển, hôm nay mọi người hòa hợp đến lạ thường, không còn ai gọi Tân Phượng Uyển là Tân đại tiểu thư nữa mà mọi người đều gọi là Tiêu phu nhân.
Tiêu Lâm ở rể Tần phủ thì hẳn phải là cô gia nhà họ Tân, còn nàng sao có thể là Tiêu phu nhân?
Tân Phượng Uyển khó chịu yêu cầu mọi người sửa lại cách xưng hô, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo: "Gọi ta là Tân đại tiểu thư là được rồi".
Những người bị Tân Phượng Uyển chỉnh đốn đều tỏ ra bối rối, nhưng Tiêu Lâm cũng chẳng để tâm bởi Tân Phượng Uyển không xứng đáng làm Tiêu phu nhân.
Tiêu Lâm vẫn chừa lại một chỗ trống. Nhưng người đó không đến.
Khi Tiêu Lâm an toàn từ thôn Ám Uyên trở về, bà Tiêu đã đưa cho hắn bức thư từ công chúa Đại Đồng. Tiêu Lâm là một chuyên gia hàng đầu trong việc giám định thư pháp và hội họa ở bảo tàng. Chữ viết trên tờ giấy có nét bút mạnh mẽ, nét chữ cứng cáp, nét mực nhuận đều mà lại có chiều sâu.
Chắc hẳn nó được viết bởi một người cực kỳ thành thạo. thư pháp.
Mực trên giấy có mùi thơm, lại còn là loại mực có chất lượng cao nhất.
Người báo tin nhất định là một người giàu có, nhìn nét chữ thì rất có thể người này là phụ nữ.
Trên tờ giấy viết những lời chân thành và lo lắng, bên trong đều ẩn chứa sự quan tâm và bảo vệ dành cho Tiêu Lâm.
Ở Đại Nguy này lại có người phụ nữ nào quan tâm đến hắn nhiều như vậy sao?
Chẳng lế là một cô gái quý tộc nào đó ngưỡng mộ tài năng của hẳn?
Tiêu Lâm vốn tưởng rằng hôm nay người đó sẽ tới nên đặc biệt chừa lại một chỗ. Quan tâm Tiêu Lâm như vậy nhưng người này lại tránh mặt hẳn, chẳng lế là vì thân phận của cô ấy không tiện xuất hiện ở bên ngoài sao?
Tiêu Lâm cảm thấy vui mừng, hẳn cất lá thư này vào tay áo. Tấm lòng của người khác đương nhiên hắn sẽ trân trọng.
Minh Nguyệt Lâu ồn ào cả một ngày, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại khi đêm xuống.
Mọi người tham dự bữa tiệc khi rời đi đều được phát cho một phần mì mang về, Tiêu Lâm nói đây là loại mì do chính nhà họ Tiêu sáng chế ra cho mọi người ăn thử.
Được ăn được nói lại được gói mang về nên ai ai cũng vui vẻ nhận lấy.
"Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến", Tiêu Lâm hành lễ với Văn giáo dụ, Dịch Quy và Từ Thúc Bình.
Văn giáo dụ mỉm cười hiền từ, nắm chặt lấy tay hắn. Ông †a yêu quý học sinh này như vậy, sao có thể không tới mừng của hắn?
Cho dù Tiêu Lâm không đề cập đến việc mình đã giúp khôi phục hệ thống bảo vệ nhân tài thì Văn Hàn cũng biết đó chắc chản là công lao của Tiêu Lâm.
“Cẩn thận", bàn tay khô gầy mà ấm áp của Văn Hàn nằm lấy tay Tiêu Lâm, giống như một người cha già trò chuyện với con trai mình.
Hãy cẩn thận với đám người trong phe phái Nguy giám quốc.
Dịch Quy và Từ Thúc Bình cũng đồng loạt gật đầu, vẻ mặt cũng nghiêm trang không kém.
Những người thuộc phe phái Ngụy giám quốc sẽ không dễ dàng buông tha Tiêu Lâm. Mất đi trận doanh của Kiếm S¡ có nghĩa là những cao thủ kiếm thuật bao nhiêu năm nay bọn
chúng dày công bồi dưỡng đã rơi vào tay hoàng thượng.
Ba người đồng thời tới đây, đều trịnh trọng nói với Tiêu Lâm: Hãy cẩn thận!
Chắc chản phải cẩn trọng hơn cả lúc trước!
Chắc chẵn phải sống được tới kỳ thi Đình!